BỆNH TÌNH YÊU - Trang 120

ngon hơn sao? Giản Minh chẳng có ý định gì, chỉ lo lắng cho người già và
trẻ con, liền gọi mẹ chồng đến ăn cùng. Ba bà cháu chưa ăn cơm xong, La
Thế Triết đi làm về, Giản Minh nhanh nhảu, “Anh về rồi à? Để em xới cơm
cho anh.”

Cô xới cơm xong, La Thế Triết rửa tay xong, ngồi xuống ăn cho nóng,

bà La nói với Giản Minh bằng tiếng phổ thông lơ lớ tiếng quê bà, “Mẹ
tưởng Thế Triết nói với con không về nhà ăn cơm tối.”

Giản Minh không hề giấu giếm: “Không ạ. Anh Thế Triết ấy à, không

phải lúc nào cũng nói trước với con. Nhiều lúc nhớ ra thì gọi điện cho con
báo xem có về hay không, bận quá không gọi được thì cũng thôi. Hai mẹ
con cũng thế, có lúc sẽ chờ cơm anh ấy, có lúc thì không chờ được.” Cô
tiếp tục đút cơm cho Đông Đông, giả giọng trẻ con nói với Đông Đông:
“Cha của Đông Đông vất vả nhất vì hai mẹ con mình, đúng không nào?”.

Đông Đông cũng bi ba bi bô trả lời: “Đúng rồi, Đông Đông thương

cha lắm.”

Đây vốn dĩ là hình ảnh bình thường nhất, vui vẻ nhất trong cuộc sống

thường ngày của gia đình Giản Minh, nào ngờ làm cho bà cụ cảm thấy
không vui. Sắc mặt của bà La thay đổi, cầm chén cơm dằn mạnh xuống bàn
ăn, “Chị biết nó làm ăn vất vả để nuôi hai mẹ con, thế mà không đợi nó về
cùng ăn tối hử?”.

Giản Minh vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn

nhoẻn cười giải thích: “Mẹ, Đông Đông đói rồi, hơn nữa mẹ cũng lớn tuổi
rồi, ăn ngay khi còn nóng không phải tốt hơn sao?”.

Bà La lạnh lùng hừ một tiếng: “Chị không cần phải đối xử tốt với tôi,

đối xử tốt với con trai tôi là được rồi, cơm canh nguội rồi thì có làm sao?
Nguội thì cả nhà cùng ăn nguội.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.