BỆNH TÌNH YÊU - Trang 238

Trước nay không hề biết rằng, chiếc xe buýt hay lắc lư, chạy chầm

chậm này, có thể trở nên lạnh lẽo và cô đơn như vậy, cô gái có đôi mắt lặng
lẽ, thuần khiết đó, sẽ không xuất hiện nữa ư? Những cơn gió ngoài cửa sổ
càng ngày càng ấm áp hơn, mùa xuân đã về, Lăng Lệ đi trên chuyến xe
buýt này nhưng không còn gặp được cô. Ngồi trên chiếc ghế dài đã từng
ngồi ăn cơm với Giản Minh trong khuôn viên nhỏ, Lăng Lệ ngước nhìn
những mầm xanh vừa nhú trên cành cây, hít thở không khí có trộn lẫn mùi
bùn đất, cỏ cây, có nhiều lúc lại thở dài thườn thượt, cứ nghĩ rằng có thể
cùng đón mùa xuân với cô, ai nào ngờ lại để lạc mất cô như thế này?

“Ông Lăng, vẫn chưa hết cảm à?”, Đường Nhã Nghiên luôn bận rộn,

lải nhải, “Đừng có biến tôi thành siêu nhân nữa được không hả?”

“Sẽ khỏi nhanh thôi mà.” Lăng Lệ vẫn luôn điềm đạm, không vội

vàng cũng chẳng sốt ruột, cầm cốc trà có hoa văn màu xanh cũ kĩ, uống
ngụm thuốc cảm cúm.

Một mảnh giấy để lên bàn làm việc, Đường Nhã Nghiên yêu cầu, “Đợt

Tết, đài truyền hình và chúng ta hợp tác quay chương trình đó được đánh
giá rất tốt, cho nên họ muốn có một cuộc hẹn để phỏng vấn thêm, tìm hiểu
về suy chức năng tuyến giáp, địa chỉ ngoại cảnh ở đây, vào giờ ăn tối, chà,
ông Lăng, hy sinh một chút nhé.”

Lăng Lệ ngồi tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt tĩnh dưỡng, miệng

nói thì thầm, “Nghe thấy rồi, để đó đi.” Anh kháng nghị nho nhỏ, “Những
công việc cần phải xuất đầu lộ diện, trước giờ không phải chị bao thầu hết
sao?”.

“Tối nay bà đây cần có thế giới riêng của hai người.” Đường Nhã

Nghiên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về, “Lần nay để cho ông xuất đầu lộ
diện. Này, đừng có trách tôi nạt nộ ông nhé, tối nay làm sao trông có vẻ có
tinh thần chút đi, đừng có sầm sì cái mặt như cái bánh bao chiều kia được
không? Ê, tôi đang nói với ông đó, có nghe thấy không hả?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.