BỆNH TÌNH YÊU - Trang 346

trả thù thành công. Ngày đó, anh không thể nào chịu đựng nổi, trốn vào nhà
vệ sinh nôn thốc nôn tháo, tát cho mình vài bạt tai. Anh hiểu cảm giác đó,
không trách ai được, cũng không cách nào làm tổn thương người khác, chỉ
có thể hận bản thân mình. Nếu như anh biết Phương Nam để ý đến cái chức
vị đó đến như vậy, đến nỗi không thương tiếc hủy hoại luôn đứa con của
anh và cô ấy, cô ấy cần gì, anh đều có thể tặng cho cô ấy, nhưng mà mọi
thứ đã quá muộn. Là bởi vì anh cứ nghĩ rằng mình làm đúng, là chính anh
hại chết con của mình. Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, anh không
cách nào đi qua khoa Sản hội chẩn được, vừa bước vào đó, sẽ nghe thấy
tiếng khóc nỉ non, yếu ớt của trẻ con, thê lương và cô đơn…”.

Chuyện kể của Lăng Lệ không làm cho Giản Minh khá lên nổi, cô ấy

khóc còn dữ dội hơn, không theo một nguyên tắc nào cả, rút ruột rút gan,
Lăng lệ ôm chặt cơ thế đang run rẩy vào lòng, nói trong nước mắt, “Giản
Minh, không phải chỉ có em vô dụng, người vô dụng còn có cả anh. Thực
ra anh biết rõ Phương Nam là một người như thế nào, nhưng anh không thể
nào vứt bỏ, không quan tâm đến cô ấy được, anh cố gắng tìm mọi cách để
đẩy tất cả mọi thứ trượt ra ngoài quỹ đạo quay về lại quỹ đạo. Nhưng tất cả
sự nỗ lực của anh biến mất như một giấc mơ, xám ngoét một màu. Anh là
như thế, không biết lên kế hoạch, không biết tính toán, trong thời đại tất cả
mọi thứ đều phải tính toán giá thành, anh lại cứ sống chết giữ lấy tình yêu
không buông tay, bỏ ra quãng thời gian quý báu nhất để níu kéo cuộc hôn
nhân đã chết không thể nào hồi sinh được nữa, anh không thể nào làm cho
vợ anh được hài lòng với những mong muốn mãnh liệt của cô ấy, kết quả
của mỗi lần cãi nhau đều minh chứng cho sự chính xác của gia đình anh khi
dự đoán về cuộc hôn nhân của mình, anh đã sai lầm một cách hoang đường,
nhưng mà anh ngày ấy, không hề thừa nhận và chịu thua, để người nhà lo
lắng cho mình, mãi cho đến khi mọi người tận mắt chứng kiến anh mất đi
tất cả, đã đau khổ khóc lóc vì anh.” Thỉnh thoảng, Lăng Lệ lại vỗ vào vai
Giản Minh, nói để cô nghe, cũng nói để bản thân mình nghe, “Một chút
ngọt ngào trong cuộc đời đó, giống như mật ngọt trên lưỡi dao, liếm hết
mật, sẽ đụng vào lưỡi dao, nếu như liếm tiếp sẽ chỉ cảm thấy đau mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.