BỆNH TÌNH YÊU - Trang 362

người khác, thật sự chẳng lãng mạn chút nào… Đương nhiên ngoài lần thứ
nhất đó, hóa ra anh còn nhớ đến mỗi một lần giữa họ, cô uyển chuyển cong
người lên dưới thân anh.

Giản Minh vẫn không kéo dây kéo lại được, mà La Thế Triết chẳng

hiểu vì sao, cứ ngẩn ngơ ngồi nhìn xuống dưới nền nhà? Chẳng hy vọng gì,
đáng lẽ không nên hy vọng mới phải, Giản Minh kêu to, “Chị Phương, đến
đây giúp em một chút.” La Thế Triết như tỉnh khỏi cơn mơ, “Để anh.” Giản
Minh lạnh lùng, “Không cần.” Nhìn thấy chị Phương đi vào, La Thế Triết
đứng tránh ra, “Anh tiễn em xuống dưới.” Giản Minh vẫn như vậy, “Không
cần, tôi đã gọi xe của công ty đến giúp rồi.” Có chỗ dựa rồi khác ngay, khó
mà điều khiển được, La Thế Triết ghét nhất cảm giác mình không thể nào
điều khiển được người khác.

Giản Minh đang học cách điều khiển mọi thứ.

Việc cần làm đầu tiên là phải đưa Đông Đông quay lại trường học.

Đương nhiên, nơi ở bây giờ của Giản Minh cách xa trường học quá, có điều
cũng may Đông Đông đã tám tuổi rồi, chứ không phải năm tuổi. Ban đầu,
Giản Minh không trả phép quay trở lại làm việc ngay, sáng sớm hai mẹ con
gọi nhau dậy, để bắt kịp chuyến xe buổi sáng. Nhìn thấy con buồn ngủ đến
nỗi đầu óc choáng váng, có người mẹ nào không khỏi xót xa? Huống gì là
Giản Minh? Nhưng mà tất cả mọi thứ không còn lựa chọn nào khác. Trời
mới tờ mờ sáng, ăn vội buổi sáng đơn giản, rời khỏi căn phòng của cô thuê
đó để bắt cho kịp xe. Bởi vì còn sớm nên dễ dàng tìm thấy chỗ ngồi. Trên
xe mở sách Đông Đông ra, dạy học cho con trai. Sau đó đổi thêm hai
chuyến xe nữa, mới đến trường học của Đông Đông.

Có một buổi sáng, Giản Minh nhận được điện thoại của La Thế Triết,

“Hai mẹ con không có nhà à? Anh đến đưa Đông Đông đi học, lỡ đánh
thức chủ nhà của em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.