Có chết cũng không nghĩ ra được Giản Minh sẽ quẳng ra một câu tận
đẩu tận đâu như vậy, Lăng Lệ lườm cô một cái, vỗ yêu vào khuôn mặt cô,
giống như nựng trẻ con, "Lo ăn phần của em đi."
Giản Minh chắc chắn đưa ra kết luận, "Họ không nói bởi vì họ không
có con mắt nhìn người!". Sau đó, vừa ăn vừa cười, cười đến ngốc nghếch,
Lăng Lệ không thể nào không cười ngốc nghếch theo được.