BỆNH TÌNH YÊU - Trang 447

Minh mặc kệ chẳng thèm để ý xem đôi giày này có phù hợp với bộ quần áo
của cô không, xỏ vào không chút do dự, yêu cầu Lăng Lệ, "Đừng quay lại
đó nữa được không? Thực ra chẳng vui như em tưởng tượng, mệt chết đi
được."

Lăng Lệ nói như than thở, "Phụ nữ ấy à, quan trọng hóa vấn đề là bọn

em, sợ sẽ làm hỏng bữa tiệc, xong rồi chê bai nhạt nhẽo cũng là bọn em."
Liếc nhìn Giản Minh, cô gái này đã không muốn quay lại đó, anh có thể nói
không được sao? Hỏi, "Thế đi đâu? Về nhà ư?". Anh muốn về nhà, cực kỳ
muốn.

Giản Minh phản đối, "Bây giờ về nhà thì quá sớm, chúng ta đi dạo ven

hồ được không?".

Ồ, cái hồ kia ấy à, không phải là không được, chỉ là… Lăng Lệ liếc

nhìn bộ quần áo của Giản Minh.

Giản Minh nũng nịu,vừa đủ để tê dại, "Lang thang một chút rồi chúng

ta về nhà, được không vậy?"

Có tác dụng với chú Lệ, không nói thêm lời nào, anh chạy xe về ven

hồ.

Đêm Trung thu, nhà nhà quây quần bên nhau xem chương trình văn

nghệ trên ti vi, gặm nhấm bánh trung thu, người chạy đến bên bờ hồ ngắm
trăng cho thêm phần lãng mạn không nhiều. Nhưng cảnh sắc ở đây đẹp quá,
gió mát lạnh, ánh trăng trong veo như thủy tinh, không khí mát mẻ, hơn
nữa ở đây còn chứa đựng kỉ niệm của họ. Chỉ có nhớ lại những chuyện đã
qua mới hiểu được rằng, tất cả các thời khắc đẹp đẽ đã đến không dễ dàng
như thế nào.

Lăng Lệ đắm chìm trong suy tư, Giản Minh lại trông rất vô tư, chỉ lo

gặm nhấm đồ ăn, đôi giày đá bóng dưới chân, và chiếc áo vest khoác trên
người của Lăng Lệ trông có vẻ quá rộng so với cô, cộng thêm dáng vẻ ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.