BỆNH TÌNH YÊU - Trang 455

mài mòn được, là ký ức ăn sâu vào trong xương tủy, mỗi một điều đó đều
làm anh không thể không ghen tỵ.

Giản Minh không thèm để ý đến mấy lời nói của La Thế Triết, cố gắng

kiềm chế bản thân, trao đổi với anh, "Anh cũng hiểu rõ mà, Đông Đông có
thể về đây vui chơi với anh, đã không dễ dàng gì. Giữa anh và Tô Mạn xảy
ra điều gì tôi không biết, cũng không quan tâm, nhưng có thể kiềm chế lại
một chút, đừng cãi nhau trước mặt Đông Đông được không? Thật khó có
thể nào tưởng tượng được, anh lại ép nó vào phòng chứa đồ gọi điện thoại
cho tôi!". Giống như trút giận, Giản Minh bê luôn đĩa trái cây chưa ăn hết
đổ vào thùng rác.

La Thế Triết biết Giản Minh đang tức giận, anh hoàn toàn đầu hàng, từ

trước đến nay chưa bao giờ hạ mình như thế, "Đừng giận nữa được
không?".

Dọn dẹp cũng gần xong hết rồi, còn lại mấy thứ chắc anh ta tự làm

được, Giản Minh nhìn đồng hồ treo tường, mười phút rồi, đã trọn tình trọn
nghĩa, cởi tạp dề ra, vừa treo tạp dề lên vừa buông một câu, "Thật không
biết anh muốn thế nào nữa?".

"Anh muốn em quay về." La Thế Triết cầm lấy chổi, giọng nói không

to lắm, nhưng chân thành lạ thường, "Đưa theo Đông Đông về nhà đi, Giản
Minh."

Giản Minh chỉ cảm thấy buồn cười, "Anh cảm thấy trong căn nhà này,

chỗ nào giống nhà của tôi?". Sau khi Tô Mạn dọn về đây đã sửa sang lại
toàn bộ, vết tích của Giản Minh để lại trong căn nhà này đã sớm tan theo
mây khói. "Anh cứ làm từ từ, tôi đi đây." Giọng điệu Giản Minh vẫn tiếp
tục giữ được vẻ lịch sự, "Thế Triết, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, làm con cái
lo lắng." Không vướng bận gì nữa, Giản Minh đi vòng qua người đàn ông
đứng trước bàn, đi xa anh ta ra, trong phạm vi an toàn, bước về phía cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.