làm được? Chúng tôi không cần phải lo lắng cho cô. Bảo trọng, tôi sẽ
không đến thăm cô nữa đâu, giữa hai chúng ta, đến đây chấm dứt.”
Nhìn thấy Lăng Lệ sắp đi, Phương Nam lo lắng, bổ nhào về phía đầu
giường, “Không, anh Lệ, xin anh đừng bỏ rơi em, hãy quan tâm đến em.”
Cô ấy trông rất thảm thiết, nói luôn một tràng, “Anh yêu em mà, anh yêu
em mà…”.
Lăng Lệ không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, “Tôi đã không còn yêu
cô nữa rồi.” Quay lưng lại với Phương Nam, quẳng lại một câu nói,
“Phương Nam, sự chịu đựng của một con người là có giới hạn, tôi quyết
không cho phép cô tiếp tục làm tổn thương Giản Minh, vì cô ấy, tôi sẽ cố
gắng thử quên cô.” Phương Nam không cam tâm hét lên sau lưng anh, “Em
mặc kệ, em cứ muốn anh yêu em, cứ muốn anh nhớ kĩ về em đấy…”.
“Cứ muốn”? “Cứ muốn” có tác dụng gì sao? “Nhớ kĩ”? “Nhớ kĩ” có
thể chống đối lại với hiện tại và hôn nhân không? Đóng cửa phòng bệnh
giúp Phương Nam, Lăng Lệ tin rằng, anh sẽ không đến nữa. Tháng ngày
huy hoàng muốn gì được nấy kia của Phương Nam, anh không có hứng thú.
Về nhà, Lăng Lệ không che giấu sự bất mãn của anh, nói chuyện rất ít,
đoán rằng có chuyện bực mình nên anh mới như thế, không ngờ nhị thiếu
gia ngấu nghiến hết nửa gói khoai tây, có thể thấy được rằng chỉ số phiền
muộn của anh không thấp. Mặc dù phiền muộn, nhưng những việc của
Đông Đông vẫn làm như mọi khi, làm bài tập, tắm rửa, cho lên giường ngủ,
xác định con đã ngủ rồi, anh mới kéo Giản Minh vào thư phòng nhỏ, đàm
phán bắt đầu.
Lăng Lệ hỏi, “Nhiều ngày như vậy rồi, em không nói không rằng gì về
việc Phương Nam đến đây, vì sao?”.
Giản Minh đuối lý nên chột dạ, “Chủ yếu là vì cảm thấy không
nghiêm trọng, em biết cô ấy nói dối, cũng biết anh không bao giờ làm việc