BỆNH TÌNH YÊU - Trang 533

Đường Nhã Nghiên khóc, cô ấy khóc, liền có người khóc theo, Đường

Nhã Nghiên nhượng bộ trước, “Nào, để tôi đi cùng.”

Hiện trường cấp cứu từ trước đến nay vẫn luôn khủng khiếp, lúc nào

nền nhà cũng bừa bãi, lần này cũng không ngoại lệ, Phương Nam nằm lặng
lẽ trên giường đẩy, xương bị va đập mạnh, làm cho khuôn mặt có hơi biến
dạng, vết máu còn vương lại trong mắt, tai miệng và mũi, khuôn mặt cô lại
tỏ ra thanh thản hiếm thấy, cô sẽ không bao giờ được tỏa hương sắc, không
cười thoải mái và khóc vô tư như trước đây được nữa.

Chỉ vào thi thể không còn hơi thở của sự sống, cuối cùng, Lăng Lệ hét

lên một câu, “Phương Nam, rốt cuộc cô muốn cái gì?”.

Lăng Lệ không biết mình đã hét lên mấy lần với Phương Nam, anh bị

một đám người kéo về phòng làm việc của anh, có người đưa cho anh một
ly trà nóng, anh gắng gượng uống được vài ngụm, nhưng lại nôn ra hết,
phản ứng khi bị kích thích quá mạnh, nôn khan vào bồn rửa tay. Anh vẫn
còn nhớ vừa mới ban nãy thôi, Phương Nam còn nói lời tạm biệt với anh,
“Em đi đây, phải nhớ đến em đấy, đừng có nhíu mày suốt như thế…”. Lăng
Lệ hận, muốn tôi không nhíu mày, cô lại dùng cách này sao? Anh cũng hối
hận, tại sao không phát hiện sớm hơn cô ta có ý đồ này chứ? Cho dù chỉ
phát hiện ra một chút thôi, mấy ngày trước anh sẽ không nói với cô ta
những lời tuyệt tình như thế. Anh còn cảm thấy sợ, khuôn mặt biến dạng
của Phương Nam cứ lắc lư trước mặt anh. Anh muốn khóc, anh nhớ Giản
Minh nói rằng, “Anh Lệ này, ngày nào anh muốn khóc, nhớ đừng khóc một
mình, bây giờ anh còn có em.” Anh nhớ Giản Minh, bây giờ anh cần cô ấy,
anh muốn trốn vào trong lòng cô ấy để nương tựa và trú ẩn. Lăng Lệ nhổm
dậy, loạng choạng, vội vàng lao ra khỏi phòng.

Có người ngăn lại, “Đi đâu?”.

“Tôi muốn tìm Giản Minh,” Ánh mắt Lăng Lệ hoảng loạn, dáng vẻ

mơ hồ, “Tôi phải đi gặp vợ tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.