BỆNH TÌNH YÊU - Trang 531

đây.”

Lăng Lệ lấy tay day day huyệt thái dương, “Được rồi được rồi, đừng

trêu nữa.” Giật lấy bức thư, đập đập vào lòng bàn tay, lại thở dài, cho vào
túi áo blouse trắng, đoán rằng có lẽ là những lời nói thái quá. Công nhân ở
phía hành lang đằng kia hỏi Lăng Lệ gì đó, tiện thể anh dặn dò họ luôn,
nghe thấy đàn chị và anh Kiều bàn tán về tiền thưởng cuối năm, anh hào
hứng tham gia vào chuyện đó, thấy thời gian đã đến buổi trưa, “Xuống đi,
sắp đến giờ cơm trưa rồi, nghe nói hôm nay có món dạ dày nhồi thịt…”
Phát hiện khuôn mặt kinh hãi của Đường Nhã Nghiên và anh Kiều đang
giương mắt lên nhìn về phía sau lưng anh, đàn chị giơ tay bụm miệng, kìm
nén lại tiếng kêu kinh hãi tự nhiên thốt lên, anh Kiều lẩm bẩm, “Trời ơi…”.
Lăng Lệ không kìm được, quay đầu lại, đây là tầng thứ mười lăm, bầu trời
ảm đạm bên ngoài cửa kính, trống trơn chẳng có gì cả, quay đầu lại đã thấy
Đường Nhã Nghiên và anh Kiều lao về phía thang máy, thoắt ẩn thoắt hiện,
Lăng Lệ nghe thấy dưới lầu có âm thanh gì đó vang lên, tiếp theo đó là
tiếng còi xe báo động kêu lên ầm ĩ, tiếp theo nữa là tiếng người la hét ồn
ào, chẳng nhẽ xảy ra chuyện gì sao? Lăng Lệ lại nhìn về phía sau người
mình lần nữa, cũng chỉ là một màu ảm đạm, cất bước chân, chạy về phía
thang máy, vẫn giọng nói đều đều, ấm áp, “Anh Kiều, chị Đường, chờ tôi
với.”

Không kịp rồi, anh Kiều và đàn chị bấm thang máy với tốc độ nhanh

như đi đầu thai, Lăng Lệ chậm một bước, đành phải đi thang máy khác
xuống dưới kia. Ra khỏi thang máy, bên ngoài sảnh chính, bác sĩ, y tá, bệnh
nhân, công nhân đang chen nhau đứng xem, không nhìn thấy anh Kiều và
chị Đường, Lăng Lệ túm lấy một người nào đó hỏi, “Sao thế? Có chuyện gì
à?”.

Người đó trả lời, “Kinh khủng quá, có người nhảy lầu, rớt xuống đúng

vào chiếc xe, não bét ra luôn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.