khóa lại. Xét cho cùng, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy hai điều từ người
khác, những thứ chúng ta muốn nhìn thấy, và những thứ họ muốn chúng ta
nhìn thấy… Dòng suy nghĩ của Lăng Lệ đều xám xịt một màu.
Trong cơn hoảng hốt, Lăng Lệ biết mình được đưa lên một chiếc xe, đi
đến một nơi có gạch đá ngổn ngang trên mặt đất, không sao cả, trong lòng
anh còn thê thảm, lạnh lẽo hơn cả nơi này nữa. Chắc là anh sẽ phải gặp một
số bệnh nhân, sẽ giúp người ta chuyển đồ đạc, về việc vì sao lại làm những
điều này, anh cũng không biết, cũng không biết bản thân mình rốt cuộc
đang ở nơi nào, xung quanh có những ai, càng không biết mình ăn cơm lúc
mấy giờ, ngủ lúc nào, anh giống như đang bị chìm trong một nơi tối tăm
nào đó, làm biếng nghe, làm biếng nhìn, ngủ mê mệt, ở đó không có thời
gian, không có ánh sáng, mãi cho đến khi trong đêm tối, dần dần hiện ra
khuôn mặt của Giản Minh, cô ấy mặc một bộ váy trắng, dáng vẻ vừa gọn
gàng vừa trong sáng, đứng trên đỉnh tòa nhà nói chuyện với một người đàn
ông, người đàn ông đó là La Thế Triết, vẻ mặt u ám lạnh lẽo, không biết lúc
nói chuyện có điểm nào bất đồng ý kiến với Giản Minh, mà đưa tay ra xô
Giản Minh xuống lầu, Lăng Lệ giống như đang bay lơ lửng trong tầng
không, tận mắt nhìn thấy Giản Minh của anh rớt xuống từ trên đỉnh tòa nhà
như một con bướm trắng, anh muốn giơ tay ra túm lấy, nhưng cả người như
không có sức lực, cố gắng thế nào cũng không túm lấy được, giương mắt
nhìn máu tươi bắn ra tung tóe, Lăng Lệ kinh hãi đến hồn bay phách lạc,
giống như lên cơn đau tim, lồng ngực đau đến nỗi làm anh như muốn
ngừng thở, cuối cùng hét toáng lên, tỉnh dậy trong nỗi sợ hãi, cả mồ hôi
lạnh ướt đẫm cả người, thở hồng hộc, đầu óc mơ màng, cuối cùng vẫn nhìn
thấy rõ anh đang ở.
Giờ này hình như đang là nửa đêm, anh ngủ một mình trên một chiếc
giường xếp quân đội đơn giản trong căn nhà tạm, trên đầu giường có thắp
một ngọn đèn đêm, để chai nước uống và bánh bích quy, còn có cả điện
thoại của anh, Lăng Lệ ôm lấy lồng ngực vẫn có cảm giác đau đớn từ trong
cơn mơ mà sau khi tỉnh dậy vẫn chưa hết, chụp lấy điện thoại, thuần thục