BỆNH TÌNH YÊU - Trang 538

nhấn số của Giản Minh, người ta nhấc máy ngay lập tức, có hơi run rẩy,
phấn khích, vẫn dịu dàng như cũ, ngọt ngào trong sáng, giống như một viên
đường phèn cho vào trong nước, giọng nói hay đến nỗi làm người ta như
muốn tan chảy, gọi tên anh, “Anh Lệ, là anh sao? Anh Lệ…”. Chỉ một tiếng
này thôi, Lăng Lệ rơm rớm nước mắt, anh nhớ cô, nhớ cảm giác ấm áp,
mềm mại khi cô ở trong lòng anh, nhớ cảm giác ngọt ngào khi cô lên cơn
nhõng nhẽo với anh, càng nhớ lòng khoan dung, lương thiện, nhanh nhẹn
và kiên cường của cô hơn nữa, anh cần cô, mỗi giây mỗi phút, nhưng mà cô
vẫn còn ở đó không? Lăng Lệ vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn, đầu óc chẳng
khá khẩm hơn bột hồ là mấy, sốt ruột gấp gáp đến vô cùng, “Giản Minh,
Giản Minh, em không đồng ý với La Thế Triết chứ hả? Hai người về với
nhau rồi sao?”. Lăng Lệ túm chặt lấy điện thoại, hét lên, “Giản Minh, em
nghe anh nói, anh ta sẽ hại em đấy, anh ta không đáng tin, em đừng bao giờ
đồng ý với anh ta.”

Ở đầu bên kia, là sự trầm mặc của Giản Minh, im lặng đến nỗi Lăng

Lệ cứ ngỡ như mình đang nói chuyện với không khí, thử gọi lần nữa, “Giản
Minh? Giản Minh? Em còn nghe máy không?”.

“Em vẫn đang nghe,” Giản Minh phẫn nộ, giọng nói vẫn run run,

nhưng không còn phấn khích, mà là tủi thân, “Anh Lệ, anh có đang tỉnh táo
không?”.

Giống như mấy người điên thường không biết mình điên, người say

thường không nói mình say, nhị thiếu gia nhà họ Lăng khẳng định một cách
chắc chắn, “Anh tỉnh táo, tỉnh táo một trăm phần trăm.”

Giản Minh nói, “Tốt quá, thế thì anh chết quách đi.” Ngay lập tức, tắt

điện thoại.

Lăng Lệ gọi Giản Minh thêm mấy lần trong điện thoại chỉ còn âm

thanh “tút tút”, xác định có làm vậy cũng vô dụng, thôi không gọi nữa.
Dưới ánh đèn tù mù, anh nhìn vào ngày giờ hiển thị trên màn hình điện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.