khoảng mười sáu mười bảy tuổi, giọng nói có chút non nớt, Thư Lan liếc
nhìn cô một cái, cảnh giác nói: "Điều chị đều đồng ý với em, chị sẽ không
đổi ý chứ?"
Đổi ý?
Đôi mắt đau đớn của Mạnh Thính nhìn thoáng qua bốn phía, họ đang
ở một nơi rất tối, âm nhạc trên sân khấu vang lên, truyền đến phía sau trở
nên rất nhạt nhòa. Mạnh Thính cúi đầu nhìn đôi tay của mình, dưới ánh
sáng mỏng manh đôi bàn tay trắng nõn yếu ớt trở nên xinh đẹp tinh tế, hoàn
toàn không có vết sẹo dữ tợn sau khi bị bỏng, cô không khỏi sững sờ.
Thư Lan thấy cô khác thường thì trong lòng giật mình, sợ rằng cô phát
hiện ra gì đó nên hạ thấp giọng nói: "Chị ơi, kỳ sát hạch này rất quan trọng,
nếu như không đậu, lỡ mà ba ba biết được rồi đổ bệnh thì làm sao bây
giờ..."
Mạnh Thính lúc này mới quay đầu nhìn cô ta, cô muốn hỏi Thư Lan
một điều: Vì sao lại buông lỏng sợi dây thừng khiến cho cô bỏ mạng trong
trận lở đất.
Cô biết bản thân đã chết rồi. Nhưng sau cái cảm giác mất đi trọng
lượng đáng sợ kia, mở mắt ra lại trở về năm năm trước. Bây giờ trước mặt
là một Thư Lan non nớt, cảnh tượng cũng rất quen thuộc. Mạnh Thính nhớ
rõ một chuyện, năm cô học lớp mười một được Thư Lan xin giúp đỡ vượt
qua bài sát hạch văn nghệ.
Thư Lan nói nếu cô không giúp đỡ, sau này cô ta ở trường sẽ bị người
ta coi thường. Thư Lan chỉ học dương cầm được hai năm, hơn nữa cũng
không có tài năng đặc biệt nào, cùng lắm chỉ là một đứa gà mờ, Mạnh
Thính bị cô ta năn nỉ thật lâu, vì lo lắng cho sức khỏe của Thư ba ba mà
cuối cùng cũng đồng ý giúp em gái lần này.