là thiếu tích cực, khi ban lãnh đạo phản bội đã trói cả tay lẫn chân của các
nhân viên: “Cảm giác của tôi vào những ngày này có thể được diễn đạt
bằng những từ: thất vọng, bế tắc. KGB không chỉ không còn khả năng để
trở thành trung tâm trí tuệ và động lực của ủy ban quốc gia về tình trạng
khẩn cấp, mà còn đơn giản là không sẵn sàng trước những sự kiện đang
diễn ra.
… Nhóm sẵn sàng bắt giữ Eltxin ngay khi ông ta bước ra khỏi nhà, đã
nhận được lệnh “Tạm thời chưa hành động!”.
… Họ đã nhận được thông tin rằng OMON (cảnh sát đặc nhiệm)
Matxcơva sẵn sàng hành động hỗ trợ cho Eltxin. Khả năng điều một bộ
phận lớn từ căn cứ đã bị hủy bỏ. Mệnh lệnh “Dừng lại! Tiếp tục theo dõi!
Báo cáo về diễn biến tình hình!”.
… Bên phản gián quân sự đã báo cáo về việc Tư lệnh Bộ đội Liên lạc,
Tướng Kobetx trao cho Eltxin những tài liệu tuyệt mật và đặc biệt quan
trọng, trên thực tế là đã mở ra khả năng cho người Mỹ tiếp cận với thông
tin mật. Mọi người đề nghị phê chuẩn nhanh chóng việc bắt giữ, những
không có một phản ứng nào xảy ra.
… Thông tin – trực ban tác chiến của sân bay quân sự “Chkalov” báo
cáo qua đường điện thoại của thành phố cho viên Đại tá Xamoilov thuộc
ban Tham mưu của Eltxin về hướng đến và số lượng của quân đổ bộ, vậy
mà không một ai tống cổ anh ta ra khỏi vị trí trực ban.
… Một chiếc “Volga” mang biển số quốc gia nhằm hướng sân bay
“Vnukovo”… chuyển những bản copy sắc lệnh của Tổng thống Nga và Xô
Viết Tối cao. Tại sân bay, chúng được phân phát cho các phi công để
chuyển cho các Xô Viết thành phố trong vùng. Những người tham gia chiến
dịch đã đề nghị cho phép chặn giữ chiếc “Volga”. Vẫn không có hồi âm.
Các máy bay đã cất cánh. Sang ngày hôm sau, hàng loạt các Xô Viết trong
vùng bày tỏ thái độ ủng hộ Eltxin.
Đó là toàn bộ sự bi hài của thảm kịch trong những ngày đó”.