"Anh không tin em!" anh ấy nói, lắc đầu. "Anh biết em mà, Emma! Em
không phải loại người đó. Em sẽ không vứt bỏ thứ gì như thế này. Em sẽ
không... »
Anh ấy ngừng lại sửng sốt khi không hề báo trước, tôi ném mạnh cái ấm
trà thuỷ tinh xuống sàn.
Cả hai chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, choáng váng.
« Nó chắc đã vỡ rồi, » Tôi giải thích sau khi ngừng lại. « Và chuyện này
sẽ chỉ ra rằng có, em sẽ vứt bỏ thứ gì đó. Nếu em biết nó không hợp với
em. »
« Anh nghĩ nó đã vỡ rồi, » Connor nói, nhặt nó lên và xem xét. « Ít nhất,
có một đường rạn nhỏ. »
« Anh đi đi. »
« Chúng ta vẫn có thể dùng được cái này... »
« Không. Chúng ta không thể."
"Chúng ta có thể dán băng dính."
"Nhưng nó sẽ không bao giờ như bình thường được cả." Tôi siết chặt
nắm tay lên người. "Nó chỉ.. sẽ không ổn."
"Anh biết," sau khi ngừng lại 1 chút Connor nói.
Và tôi cho là, cuối cùng, anh ấy đã hiểu.
"Được rồi... vậy anh sẽ đi khỏi đây," cuối cùng anh ấy nói. "Anh sẽ gọi
cho người ở căn hộ và bảo họ rằng chúng ta..." Anh ấy dừng lại, và quệt
mũi thô bạo.
"OK," tôi nói với giọng như không phải của mình. "Chúng ta có thể giữ
kín chuyện này với mọi người ở chỗ làm được không?" Tôi nói thêm. "Chỉ
một thời gian."
"Đương nhiên," anh ấy cộc cằn nói. "Anh sẽ không nói gì hết."
Anh ấy đi ra cửa được nửa đường thì quay lại đột ngột, lục trong ví.
"Emma, đây là vé cho ngày hội nhạc jazz," anh ấy nói, giọng anh ấy hơi vỡ
ra một chút. "Em giữ chúng đi."
"Gì cơ?" tôi nhìn chòng chọc vào chúng kinh hãi. "Không! Connor, anh
giữ chúng đi! Chúng là của anh!"