một kẻ đạo đức giả. Chuyện này không công bằng cho cả hai chúng ta. »
« Gì cơ? » Connor xoa mặt. "Emma, có phải em đang nói em muốn..."
"Em muốn chia tay," Tôi nói, nhìn chằm chằm xuống thảm.
"Em đang đùa."
"Em không đùa!" Tôi nói, cảm thấy đột ngột đau khổ. "Em không có
đùa, OK?"
"Nhưng... chuyện này thật nực cười! Thật nực cười!" Connor đi đi lại lại
quanh phòng như một con sư tử huyên thuyên. Đột nhiên anh ấy nhìn tôi.
"Chuyến bay đó."
"Cái gì?" Tôi nhảy dựng lên như phải bỏng. "Anh có ý gì?"
"Em đã trở nên khác đi kể từ chuyến bay trở lại từ Scotland."
"Không em không có!"
"Em có! Em đã trở nên cáu kỉnh, em đã trở nên căng thẳng..." Connor
ngồi xổm xuống trước mặt tôi và nắm lấy tay tôi. "Emma, anh nghĩ có thể
em vẫn còn phải chịu đựng chấn thương nào đó. Em cần vài lời khuyên."
"Connor, em không cần lời khuyên nào cả!" Tôi giằng tay mình ra.
"Nhưng có lẽ anh có lý. Có lẽ cái chuyến bay đó đã..." Tôi nuốt nghẹn. "tác
động đến em. Có lẽ nó đã mang tới cho em viễn cảnh và làm em nhận thức
được một vài điều. Và một trong những thứ mà em nhận ra là, chúng ta
không hợp nhau."
Chậm rãi Connor ngồi thụp xuống thảm, mặt anh bối rối.
"Nhưng mọi thứ đang tuyệt! Chúng ta làm tình suốt..."
"Em biết."
"Có ai đó khác phải không?"
"Không!" Tôi nói rành mạch. "Tất nhiên là không có ai khác cả!" Tôi
cào ngón tay thô bạo lên xuống vỏ bọc sofa.
"Đây không phải là em đang nói," đột nhiên Connor nói. "Đó chỉ là tâm
trạng hiện giờ của em. Anh cho rằng em cần một bồn tắm dễ chịu ấm áp,
với những ngọn nến thơm thắp sáng..."
"Connor, làm ơn!" tôi kêu lên. "Không nến thơm nữa! Anh phải nghe
em. Và anh phải tin em." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy. "Em muốn chia
tay."