BÍ MẬT CỦA EMMA - Trang 132

"Anh biết," sau khi ngừng lại 1 chút Connor nói.
Và tôi cho là, cuối cùng, anh ấy đã hiểu.
"Được rồi... vậy anh sẽ đi khỏi đây," cuối cùng anh ấy nói. "Anh sẽ gọi

cho người ở căn hộ và bảo họ rằng chúng ta..." Anh ấy dừng lại, và quệt
mũi thô bạo.

"OK," tôi nói với giọng như không phải của mình. "Chúng ta có thể giữ

kín chuyện này với mọi người ở chỗ làm được không?" Tôi nói thêm. "Chỉ
một thời gian."

"Đương nhiên," anh ấy cộc cằn nói. "Anh sẽ không nói gì hết."
Anh ấy đi ra cửa được nửa đường thì quay lại đột ngột, lục trong ví.

"Emma, đây là vé cho ngày hội nhạc jazz," anh ấy nói, giọng anh ấy hơi vỡ
ra một chút. "Em giữ chúng đi."

"Gì cơ?" tôi nhìn chòng chọc vào chúng kinh hãi. "Không! Connor, anh

giữ chúng đi! Chúng là của anh!"

"Em giữ chúng đi. Anh biết em đã mong chờ để nghe Dennisson Quartet

như thế nào mà." Anh ấy đẩy mạnh những tấm vé màu mè rực rỡ vào tay
tôi và khép tay tôi lại.

"Em... Em..." Tôi nuốt nghẹn. "Connor... Em chỉ... Em không biết phải

nói gì cả."

"Chúng ta sẽ luôn thích nhạc jazz," Connor nói với giọng bực tức, và

khép cửa lại sau lưng mình.

Chúng tôi tới tầng 9, và cánh cửa mở ra.
"Tôi nghĩ là tôi có thể xoay xở với chúng được từ đây," Jack nói. "Tôi

thật sự chỉ yêu cầu em đi theo vì công chuyện của công ty."

Lúng túng, tôi chuyển đống hồ sơ sang tay anh ta.
"Được rồi, Emma," anh ta nói với cùng một tông giọng máy móc.

"Phòng nhỡ lát nữa tôi không gặp được em... rất vui được quen biết em."
Anh ta bắt gặp mắt tôi và vẻ ấm áp và tia sáng le lói trước kia quay trở lại.
"Tôi thực sự có ý như vậy."

"Anh cũng thế," Tôi nói, cổ họng nghẹn lại.
Tôi không muốn anh ta đi. Tôi không muốn kết thúc ở đây. Tôi cảm thấy

muốn đề nghị đi uống nhanh vài chén. Tôi cảm thấy muốn bám lấy tay anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.