ra khả năng tiềm tàng của tôi. Có thể ông ta sẽ kéo tôi ra khỏi đám đông
quần chúng!
"OK, các anh em," Paul nói, sải bước vào trong ban. "Ông ta đang ở trên
tầng này. Ông ta đang đi tới bộ phận Quản lý trước..."
"Làm công việc hàng ngày của anh chị đi!" Cyril la lên. "Ngay lập tức!
»
Mẹ. Công việc hàng ngày của tôi là gì?
Tôi nhấc điện thoại lên và nhấn mã số hộp thư thoại. Tôi có thể đang
nghe tin nhắn.
Tôi nhìn quanh ban – và thấy rằng mọi người khác đã làm việc tương tự.
Tất cả bọn tôi không thể đều đang nghe điện được. Việc này thật ngu
xuẩn! OK, tôi sẽ thử bật máy tính lên và chờ nó khởi động.
Khi tôi nhìn vào màn hình đang đổi mầu, Artemis bắt đầu nói to.
« Tôi nghĩ là toàn bộ thực chất quan điểm này có khả năng tồn tại lâu
dài, » cô ta nói, mắt luôn liếc về phía cửa. « Anh có hiểu ý tôi không? »
« Ờ, có, » Nick nói. « Ý tôi là, trong một môi trường tiếp thị hiện đại, tôi
nghĩ rằng chúng ta cần phải nhìn đến một... ừm... chiến lược hỗn hợp và cái
nhìn tiên đoán... »
Trời ạ, cái máy tính của tôi hôm nay chậm rì. Jack Harper sẽ tới còn tôi
thì vẫn đang nhìn chòng chọc vào nó như một đứa bị đao mất.
Tôi biết cái tôi sẽ làm. Tôi sẽ là người lấy một tách cà phê. Ý tôi là, cái
gì có thể tự nhiên hơn thế được chứ?
« Tôi nghĩ là tôi sẽ lấy một tách cà phê, » tôi tự tin nói, và đứng dậy
khỏi ghế.
« Em lấy cho chị một tách được không? » Artemis nói, thoáng nhìn lên.
"Vậy dầu sao, trong khoá MBA của tôi..."
Cái máy cà phê nằm gần cửa ra vào của ban, trong hốc tường ở đó. Khi
tôi đang chờ cái chất lỏng độc hại đổ đầy cốc, tôi liếc nhìn lên, và thấy
Graham Hillingdon đang đi ra khỏi bộ phận quản lý, theo sau là 2 người
khác. Khốn! Ông ta đang tới!
OK. Giữ bình tĩnh. Chỉ chờ tới khi đầy cốc thứ 2, dễ mến và tự nhiên...