231
“Cực kì đơn giản,” bà ấy nói, khi bỏ tiền phí vào túi.
“Ông phải đổi tên nhà trọ đi.”
“Nhưng nó đã là ‘Sư tử Vàng’ hàng thế kỉ rồi,” ông
ta đáp.
“Ông phải đổi cái tên đi,” bà ấy nói. “Ông phải gọi
nó là ‘Tám Chuông’ và ông phải có một hàng bẩy chuông
làm dấu hiệu.”
“Bẩy à?” ông ta nói. “Nhưng điều đó là ngớ ngẩn!
Nó sẽ có tác dụng gì?”
“Về nhà mà xem,” người đàn bà trí huệ nói.
Thế là ông ta về nhà và làm như bà ấy bảo ông ta.
Và trên con đường thẳng tắp mọi khách lữ hành đi qua
đều dừng lại để đếm chuông và thế rồi vội vàng vào trong
nhà trọ để chỉ ra sai lầm, từng người rõ ràng đều tự tin
mình là người duy nhất đã để ý tới điều đó và mọi người
đều ước ao tự nhớ lại rắc rối của họ.
Và ông chủ trọ trở nên béo ra và làm ra cơ đồ của
mình.
Đây là cách mọi người vậy. Cái tên của nhà trọ này
là ‘Tám Chuông’ và biểu tượng chỉ có bẩy chuông - đủ để
làm cho mọi người tò mò, đủ để giữ họ bận tâm. Nhưng
loại tò mò này sẽ không đưa bạn tới đâu cả.
Mọi người hỏi về Thượng đế, mọi người hỏi về chân
lí, nhưng bạn có thể thấy từ mắt họ, bằng cách họ đã hỏi,
rằng họ không ngụ ý việc. Cũng như mọi người nói về
thời tiết, mọi người nói về Thượng đế nữa - nó là đối
thoại lịch sự. Không ai dường như được tham gia, không
ai dường như ở trong việc tìm kiếm đam mê. Và chừng
nào việc tìm kiếm của bạn còn chưa có đam mê lớn lao,