BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 2: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 139

135

Âm nhạc của im lặng, âm nhạc của buông xuôi đáng

yêu, âm nhạc của bản thể Thầy - đó là cách để quan hệ,
để truyền đạt.

Âm nhạc, theo một nghĩa nào đó, là tuyệt đối im

lặng. Âm thanh có đó nhưng những âm thanh đó chỉ làm
cho im lặng sâu sắc hơn: chúng giúp cho im lặng, chúng
không chống lại im lặng - đó là khác biệt giữa tiếng ồn và
âm nhạc. Tiếng ồn chỉ là âm thanh mà không dẫn bạn tới
im lặng, âm nhạc là âm thanh trở thành cánh cửa dẫn tới
im lặng. Âm nhạc hiện đại không mấy là âm nhạc, nó là
tiếng ồn; nó không dẫn bạn tới im lặng. Âm nhạc cổ điển
là âm nhạc thực. Định nghĩa về âm nhạc thực là: âm
thanh đó dẫn bạn tới im lặng.

Âm nhạc, theo một nghĩa nào đó, là tuyệt đối im

lặng. Ngay cả bài hát cũng không là âm nhạc thuần khiết,
bởi vì bài hát có lời trong nó. Nó là sự thoả hiệp với ngôn
ngữ, nó là nửa đường tới âm nhạc. Nó là tốt hơn ngôn
ngữ thường. Thơ ca là tốt hơn văn xuôi, thơ ca là gần âm
nhạc hơn chút ít, và thơ ca càng gần với âm nhạc nó càng
có tính thơ ca hơn. Do đó dạng cao nhất của thơ ca tới rất
gần với âm nhạc: nó không có nhiều nghĩa nhưng nó chứa
nhiều im lặng, nó khêu gợi im lặng.

Bản thể của Thầy là bản thể của âm nhạc, thơ ca, bài

hát. Nhưng chúng tất cả dẫn tới im lặng, và chân lí chỉ có
thể được truyền đạt trong im lặng. Bạn đã không quan sát
sự kiện rằng bất kì khi nào bạn ở trong tình yêu bạn có
thể im lặng dễ dàng sao? Bạn không cần nói, bạn có thể
chỉ ở cùng với người bạn yêu. Không có gì để nói. Chỉ ở
cùng nhau là quá đủ, nhiều hơn người ta có thể đòi hỏi.
Chỉ ở cùng nhau trong sự mãn nguyện thế. Thậm chí
không cần nói rằng “Anh yêu em.” Điều đó sẽ là một loại
rối loạn, điều đó sẽ là hoàn toàn vô dụng. Điều đó sẽ
không nói gì mấy. Trong yêu, bạn có thể im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.