BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 4: KẺ CHIÊU HỒN - Trang 60

bước ra từ sau xe và Nicholas chầm chậm bấm nút mở cửa ở ghế sau. Phải
mất vài giây ông mới đứng thẳng lên được Niten xuất hiện cạnh Aoife cùng
hai thanh kiếm Nhật, một thanh dài và một thanh ngắn, cầm trên tay. “Bình
tĩnh nào,” ông ta nói khẽ, và Sophie không biết liệu ông đang nói chuyện
với mình hay với Aoife “Sophie, chị không sao chứ?” Josh bước tới, nhưng
Nicholas chộp lấy cánh tay và dừng cậu lại “Chị không sao”, Sophie đáp,
giọng cô bé vọng lại trên mặt nước. Cái bến hơi cao hơn so với con thuyền,
và Sophie đang ở vị trí ngang với em trai mình, nhưng họ cách nhau đến 10
feet. Không thèm quay đầu lại, cô bé nói: “Tôi đã nói nó sẽ tìm ra tôi mà.”
“Cậu bé thật đáng kinh ngạc.” Aoife lẩm bẩm, rồi cao giọng. “Làm sao cậu
tìm ra ta?” Cô nói lớn, ngụ ý hỏi Josh, nhưng Perenelle lại là người trả lời.
Bà đang rảo bước cùng chồng và tới gần mép bến tàu “Cô có vài người bạn
ở Mỹ , Aoife,” Nữ phù thủy nói. “và ít hơn số đấy vẫn ở trong thành phố
này. Cô không có nơi nào để tới… ngoại trừ vị Kiếm sĩ đây, tất nhiên rồi.”
Bà hơi cúi mình trước người đàn ông Nhật Bản, hai tay chắp chéo trước đùi
“Nữ phù thủy,” ông ta xác nhận “Tôi từng nghe nhiều về bà, và cả chồng bà
nữa.” Ông đáp lễ,cúi đầu, dù đôi mắt ông không hề rời Perenelle “Chúng
tôi đã gọi tới lò võ của ông và được biết ông không dạy lớp sáng nay. Rồi
chúng tôi lái qua nhà ông: ngay lúc thấy tờ báo vẫn còn nằm trên đường lái
xe vào nhà tôi biết ông không hề có mặt ở đó.” “Bà có địa chỉ nhà tôi sao?”
Niten đề phòng “Tôi biết những gì cần phải biết về ông, Kiếm sĩ.” “Làm
sao bà biết tôi ở đây?” ông tiếp “Ông thường đến đây vào cuối tuần để sửa
chữa con tàu.” “Sao bà lại biết?” Niten hỏi Perenelle chỉ mỉm cười, không
trả lời “Tôi không hề nhận ra mình lại có thói quen thường lệ đến vậy.”
Niten lại cúi đầu. “Với một chiến binh không có gì nguy hiểm hơn chuyện
này. Mà tôi cũng không nhận ra mình bị theo dõi đấy.” Ông nói thêm
“Không phải trinh sát nào của tôi cũng là người cả đâu.” Nữ phù thủy đáp
“Dù là thế; lẽ ra tôi phải biết được chúng. Có lẽ tuổi già đã làm tôi trở nên
lười biếng mất rồi.” “Và chúng ta đều biết điều đó nguy hiểm nhường nào,
đúng không?” Perenelle hỏi. “Sự lười biếng có thể giết chết cả chiến binh
hùng mạnh nhất.” “Bà sẽ không thể theo đuôi tôi được nữa đâu.” Kiếm sĩ
đáp, đầu hơi nghiêng, nở một nụ cười nhạt trên đôi môi mỏng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.