CHƯƠNG HAI MƯƠI TÁM
Billy the Kid nhìn khắp lượt căn phòng lớn, khắp các xà lim ngắm nhìn
các sinh vật đang say ngủ. “ý tôi là, tôi đã sống trên trái đất khá lâu, nhưng
tôi chưa bao giờ thấy những thứ như thế này.” Anh ta đang nhìn một người
đàn ông da xanh cơ bắp với mái tóc đen rậm rì và hai cái sừng cong hai bên
đầu. “Ông thấy chưa?” anh ta hỏi Niccolo Machiavelli.
Machiavelli liếc nhìn nhanh vào xà lim. “Đấy là quỷ oni,” ông ta nói.
“Một con quỷ của Nhật,” ông ta nói thêm trước khi Billy kịp hỏi. “Những
con màu xanh rất khó chịu, nhưng những con màu đỏ còn kinh khủng hơn.”
Người Ý tiếp tục nhìn dọc hành lang nhà tù, tay chắp sau lưng, đôi mắt xám
lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước.
“Ông lại đang nghĩ những điều xấu xa đấy,” Billy nói, hạ gióng xuống
khi đi bên cạnh người bất tử mặc đồ com lê tối màu.
“Giờ cậu biết đọc đầu óc người khác nữa đấy.”
“Một người đọc cơ thể người khác. Nếu ông sống ở Miền Tây xưa kia
ông phải biết quan sát cách người ta đứng, di chuyển, hiểu những cử động
và cái nhìn của họ, biết rằng ai sẽ dám rút súng và ai sẽ trốn. Tôi rất giỏi
khoản đó,” người Mỹ tự hào nói. “Và tôi luôn biết khi nào ai đó định làm
việc ngu ngốc,” cậu nhỏ nhẹ nói thêm.
“Tôi không định làm gì ngu ngốc,” Machiavelli bình thường nói. “Tôi đã
hứa với chủ nhân của tôi, và tôi sẽ thực hiện nó:tôi sẽ đánh thức những con
quái vật kia và thả chúng vào thành phố.”
“Nhưng ông không thích, đúng không?”