BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 5: ẢO THUẬT GIA - Trang 170

Những ký ức nhòa đi và Sophie mở mắt nhìn bà lão đưa con bọ hung cho

Perenelle. “Tôi đã biết vật này trong vòng mười ngàn năm,” Tsagaglalal
nói, “dù nó không phải sở hữu của tôi, nhưng không sớm thì muộn nó lại
trở về bên tôi. Tôi thường tự hỏi tại sao. Liệu tôi – liệu những Người bảo
hộ khác – có phải đang giữ nó cho giây phút này?”

Perenelle ngước lên. “Tôi nghĩ bà, cũng như nhiều người khác, sẽ biết.”

Tsagaglalal lắc đầu. “Khi ông ấy đưa nó cho tôi, ông ấy nói tôi đang nắm

trong tay tương lai của nhân loại. Nhưng ông ấy cũng thường nói những
câu như thế. Nhiều lúc ông ấy rất hay tỏ ra nghiêm trọng.”

Nữ phù thủy nhìn vật thể chạm khắc, quay nó ra ánh sáng để ngắm nhìn

từng chi tiết. “Khi Scathach đưa nó cho tôi trong sinh nhật thứ năm trăm,
tôi đó đùa là cô ấy cho tôi con bọ vất đi. Nữ chiến binh đã trả lời. “Vật vứt
đi có giá trị hơn những kim loại có giá trị khác. Bà không thể trồng cấy trên
đống vàng.” Perenelle nhìn Tsagaglalal. “Tôi đã không biết nó giá trị và cổ
xưa đến thế nào.”

Tsagaglalal lắc đầu. “Tôi cũng không biết, dù ông ấy đưa nó cho tôi

trước khi đưa tôi cuốn sách.”

Sophie nhíu mày. “Ai đưa cho dì con bọ với cuốn sách cơ?” Một cái tên

nảy ra trong óc cô. “Có phải Nhà thông thái Abraham không?”

Tsagaglalal buồn rầu gật đầu rồi cười. “Đúng, đúng là Abraham nhưng ta

không gọi ông ấy là nhà thông thái. Ông ấy không thích cái tên hiệu đó.”

“Dì gọi ông ấy thế nào?” Sophie hỏi. Tim cô đột nhiên đập rộn lên khiến

cô không thở nổi.

“Dì gọi ông ấy là chồng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.