“An toàn,” Zephaniah nói. “Hắn phong ấn thế giới nayf khỏi các Vương
quốc Bóng tối khác, sử dụng thanh kiếm quyền năng để hủy diệt cánh cửa
tới Xibalba. HẮn sẽ trị vì Vương quốc Bóng tối này như một đế vương.”
“Và Dare, kẻ giết người, ở bên hắn ta à?” Isis hỏi.
“Trong tương lai, cô ta chết. Bị Dee phản bội, làm thức ăn cho Archon.”
“Đó là tương lai có thể hay rất khả dĩ?” Osiris cẩn trọng hỏi.
“Không phải cả hai. Các sự kiện tiếp nối nhau. Dòng thời gian đã thay
đổi và chuyển sang chương khác. Dee có kế hoạch mới, một cái gì đó còn
lớn hơn nhiều.” Bà Phù thủy buộc hai người dừng lại. “Đợi chút.”
Cả ba dừng lại trước nhà thờ theo kiểu Gothic và Zephaniah ngửng đầu,
gần như thể bà có thể nhìn thấy tòa nhà. “Hmm, đây là nơi họ đã đánh
nhau...” Khuôn mặt bà quay sang trái rồi sang phải khi bà đánh hơi không
khí. “Vẫn còn mùi ma thuật.”
“Mùi va ni,”
“Mùi cam,” Osiris thêm vào.
“Và mùi bạc hà của Flamel.” Zephaniah lẩm bẩm. “có mùi hôi của Dee
và Machiavelli.”
Một bảo vệ trông có vẻ kiệt sức đi qua đám khách du lịch đang dừng lại
chụp những chỗ tòa nhà hư hỏng, cố đẩy họ ra chỗ khác đề phòng đá rơi
xuống tiếp. Anh ta đi thẳng tới chỗ ba người, hiện giờ đang đứng quá gần
lối ra vào. Ngay khi bảo vệ tới gần họ, người đàn ông trọc đầu quay qua
cười. Người bảo vệ rõ ràng là trắng bệch ra như thể nhìn thấy bóng ma.
Anh ta bỏ di không thèm nhìn lại.