“Nơi tất cả các con tàu biến mất à?” Josh hỏi.
“Chính đó. Bức tường giữa hai thế giới rất mỏng nên thỉnh thoảng tàu bè
và máy bay của thế giới này chui sang thế giới kia, và thỉnh thoảng vài quái
vật biển xấu xa từ thế giới của ông ta qua Vương quốc Bóng tối Trái đất.
Nereid là những con gái của ông ta.” Virginia mỉm cười. “Đừng để bản thân
bị mê hoặc bởi nụ cười hay giọng hát của họ. Họ là động vật ăn thịt đó.”
Dee nhanh chóng lắp lại máy và khởi động nó lên. Hắn chán nản ném nó
ra một góc. “Không có gì. Tôi không thể nào liên lạc được với
Machiavelli.”
Virginia xoay cây sáo trên đầu ngón tay. “Em không hiểu sao anh lại quá
lo lắng tới thế. Em có thể dễ dàng đưa chúng vào giấc ngủ với...”
Trước khi cô có thể nói hết câu thì một phụ nữ da xanh, tóc xanh, đuôi cá
chuồi lên từ mặt biển, chộp lấy cây sáo của cô và mang nó xuống nước ở
phía bên kia tàu.
Tiếng hét của Virginia Dare thật kinh khủng. Cô ném chiếc áo sơ mi ám
khói và cởi giầy ra và lao xuống biển, biến mất trong làn nước không một
vết tích.
“Tiến sĩ!” Josh hét qua tiếng động của động cơ. Cậu giơ tay trái ra chỉ và
cậu hài lòng vì tay cậu không run quá.
Dee vội vàng tiến tới và nghiêng người qua lan can tàu.
Xung quanh họ là hàng tá đầu phụ nữ, tóc xanh như tảo biển. CÙng lúc
họ mở miệng nhe những chiếc răng như răng cá hổ. Sau đó họ ném mình
lên thuyền, trồi lên trụt xuống trên mặt biển như những con cá heo.