Một cái gì đó lạnh lẽo luồn lách vào tâm trí Sophie, không phải ký ức mà
là một ý nghĩ, một cái gì đó cay đắng và sai trái. Nếu dì Agnes không phải
dì thật của cô, vậy thì những người dì khác của cô, dì Christine bí ẩn, người
sống ở Mũi Montauk mà cô và gia đình hay đi thăm mỗi dịp Giáng sinh thì
sao? Christine cũng không có quan hệ với họ. Vậy bà là ai? Liệu bà có
giống như Agnes, và liệu hai người phụ nữ này có quan hệ gì với nhau
không? Sophie rất muốn được nói chuyện với bố mẹ; cô muốn biết làm sao
họ biết dì Agnes và dì Christine và họ biết hai người phụ nữ này bao lâu
rồi. Cô phân vân không hiểu làm sao hai người phụ nữ này lại xuất hiện
trong cuộc sống của những người nhà Newman. Cô có nghe bố nói về dì
Agnes, và mẹ cô giành toàn thời gian mùa hè thời thơ bé cùng dì Christine.
Những ý nghĩ đó thật đáng sợ. Gia đình Newman đã bị theo dõi bao lâu
rồi? Và vì sao? Liệu có phải vì cô và Josh là cặp song sinh không? Nhưng
vì sao dì Agnes và Christine lại theo dõi bố mẹ cô? Trừ khi họ đã biết từ lâu
rằng, Richard và Sara sẽ gặp nhau, yêu nhau, cưới nhau và sinh ra một cặp
sinh đôi vàng và bạc. Liệu họ biết việc đó là hoàn toàn tự nhiên, hay họ đã
can thiệp vào? Sophie rùng mình: dù chỉ là ý nghĩ cũng đủ đáng sợ rồi.
Cô cần nói với Josh về chuyện này; cô ước gì cậu ở đây.
...Và đột nhiên Josh ở đó.
Cô cảm thấy mối liên hệ với cậu em sinh đôi như thể nó đang hiển hiện
rành rành trước mắt vậy. Trong suốt mười lăm năm qua; cô không hề nghĩ
họ sẽ xa nhau hơn hai ngày, và dù thế họ cũng luôn liên lạc qua điện thoại,
tin nhắn và email. Lúc Josh quay lưng với cô và bỏ đi cùng Dee và Dare, cô
cảm thấy như thể mình bị thương, như thể cô mất đi một phần thân thể.
Nhưng ít nhất giờ cô đã biết em mình còn sống.
Cậu...cậu...