CHƯƠNG BỐN MƯƠI BỐN
Sophie ngửng lên. Mắt cô ầng ậng nước, cổ họng cô khô cháy như thể cô
vừa hét. Cô có hàng trăm câu hỏi không lời đáp. Kiến thức của bà Phù thủy
Endor cũng không giúp được: cô không biết làm sao Abraham có thể nhìn
thấy trước tất cả.
Sophie nhìn quanh và ngay lập tức nhận ra không ai nói gì. Có vài người
đã đọc xong, trong khi những người còn lại đang tập trung vào miếng đá.
Theo như phản ứng của họ, họ đều nhận được một lá thư mang tính cá nhân
từ một người đàn ông - ồ không, Abraham còn hơn một người đàn ông – đã
sống cách đây mười ngàn năm.
Hel đang khóc, nước mắt đen nhỏ xuống tấm ngọc lục bảo, đốt cháy và
khiến khói xám bay cuộn lên trời. Sophie quan sát cô ta đặt tấm ngọc lên
môi hôn. Trong thoáng chốc những nét quỷ quái biến mất; hé lộ vẻ đẹp của
cô ta thời trước.
Perenelle đặt tấm ngọc xanh xuống và đặt tay lên đó. Bà nhìn Sophie và
gật đầu. Mắt bà mọng nước phản chiếu màu xanh ngọc lục bảo của miếng
đá. Bà buồn không tả nổi.
Prometheus và Mars cùng lúc ngước nhìn lên. Họ không nói gì chỉ nắm
lấy tay nhau.
Khuôn mặt Niten như một chiếc mặt nạ không đọc nổi, nhưng Sophie để
ý thấy ngón tay trỏ di chuyển hình số tám trên tấm đá.
Odin cho miếng đá vào túi và vỗ vài tay cô cháu. Ông thì thầm vào tai cô
khiến cô cười.