Khuôn mặt Chim Ưng Đen không bộc lộ gì, nhưng những ngón tay gõ
theo nhịp không đều vào đằng sau tấm ngọc lục bảo.
Nicholas cho miếng đá vào túi quần và nắm lấy tay vợ và khi ông nhìn
bà, cô nghĩ cô thấy gì đó như sự ngưỡng vọng trong đôi mắt ông, như thể
ông gặp bà ngày đầu.
“Tôi không biết chồng tôi viết gì cho mọi người,” Tsagaglalal đột ngột
nói phá vỡ sự im lặng trong nhóm. “Mỗi lá thư đều là duy nhất, phù hợp
với DNA và luồng điện của mỗi người.” Bà lão ngồi ở đầu chiếc bàn. Bà tỉ
mẩn gọt vỏ táo bằng một một miếng đá đen bọc bạc hình tam giác giống
như đầu mũi tên.
Sophie để ý thấy Tsagaglalal sắp xếp vỏ táo xanh thành một hình dạng
khác với những con chữ trên tấm đá của cô khi cô nhìn thấy nó lần đầu. Cô
nhíu mày: cô đã thấy người khác làm như thế, dù cô không nhớ được là ở
đâu và khi nào...và có thể đó là một trí nhớ khác của Bà Phù thủy.
Tsagaglalal chỉ vào những chiếc ghế trống. “Ngồi đi,” bà nói và từng
người một ngồi xuống. Nicholas và Perenelle ngồi cạnh nhau, dối diện với
Odin và Hel, trong khi Mars và Prometheus ngồi đối diện nhau, Niten và
Chim Ưng Đen cũng thế. . Sophie ngồi một mình ở cuối bàn, nhìn trực diện
Tsagaglalal.
“Vài người trong đây biết chồng ta,” bà bắt đầu. “Một vài người,” bà nói
thêm, nhìn vào Prometheus và Mars, “ông ấy con là bạn thân nhất.” Bà
nhìn xuống Odin và Hel. “Và ngoài ra cũng có vài người không bao giờ
chung chí hương với ông ấy, nhưng tôi nghĩ cái người cũng kính trọng ông
ấy.”
Tất cả các Elder đều gật đầu đồng ý.