Virginia hạ cửa kính xuống một nữa rồi đặt cây sáo lên mép tấm kính, hít
một hơi sâu, nhắm mắt lại và nhẹ nhàng thổi sáo.
Âm thanh thật quyến rũ.
Josh cảm thấy nó lan truyền vào tận xương tủy. Giống như lưỡi khoan
của nha sĩ...nhưng tệ hơn, rất rất nhiều. Răng và xương gò má của cậu đau ê
ẩm, và cậu còn cảm thấy âm thanh lan vào tận trong màng nhỉ. Nguồn điện
vàng kim của cậu lóe lên xung quanh đầu để tự vệ, và trong một tích tắc
quanh đầu cậu hình thành một chiếc mũ trụ. Âm thanh đột ngột giảm cường
độ và Josh cứ mở rồi lại ngậm miệng để thư giãn quai hàm mỏi nhừ. Tốc
độ hình thành bộ giáp thật đáng kinh ngạc và cậu còn không ý thức được
việc triệu hồi nó. Cậu duỗi những ngón tay đang đeo găng. Điều này có ám
chỉ rằng cậu đang hình thành và kiểm soát luồng điện dễ dàng hơn không?
Một con hải âu xuất hiện. Nó bay lên từ mặt nước, đập thẳng vào kính
chắn gió, và trong một tích tắc Josh nghĩ nó sẽ làm vỡ lớp kính. Nhưng đến
phút cuối, nó lại lượn lên và đâu trên đầu tay cua rơ thứ nhất. Chiếc xe
chòng chành như điên vì gã lái xe đang cố đuổi con chim bay ra khỏi đầu
gã
Lại con thứ hai rồi con thứ ba và cả bầu trời kín những cánh chim trắng.
Chúng tấn công những tay lái xe, ị xuống đầu chúng, đậu trên chúng. Tay
thứ nhất ngã xuống đường và tên thứ hai ngã đè lên. Tên thứ ba và thứ tư
chồng chất lên chúng. NHững tên còn lại phanh xe và quay lại, vô vọng xua
đi đàn chim đang lượn tròn và kêu ầm ĩ.
Virginia ổn định lại chỗ ngồi và đặt cây sáo vào lòng rồi kéo cửa sổ lên.
“Hài lòng rồi chứ?” cô ta hỏi Dee.
Dee thả ngón tay ra khỏi tai. “Đơn giản mà hiệu quả, như mọi khi.”