CHƯƠNG MƯỜI SÁU
Đây là một giấc mơ.
Không hơn gì một giấc mộng quá sống động. Và giờ giấc mơ đó là gì
nào!
Sophie Newman nằm trên giường và nhìn lên trần nhà quen thuộc. Cách
đây khá lâu, một người nào đó – có thể là mẹ cô, một họa sĩ lạ thường – đã
sơn trần bằng màu danh dương đậm. Những ngôi sao bạc hình thành nên
chòm Đại Hùng và chòm Thợ săn, và một mặt trăng khuyết treo lơ lửng đối
diện giường cô. Mặt trăng được sơn màu lân tinh, và nó tỏa ra ánh sáng mờ
ảo mỗi đêm cô ngủ lại nhà dì. Phòng của Josh, ở bên canh, là hoàn toàn trái
ngược: phòng được sơn màu trứng sáo với một mặt trơi lớn ở chính giữa
trần nhà. Sophie không thích gì hơn việc được ngủ khi nhìn lên trần nhà
nhà này, nhìn theo các chòm sao. Thường thì cô bé sẽ tưởng tượng mình rơi
vào các ngôi sao, và cô mơ được bay. Cô đặc biệt thích những giấc mơ đó.
Sophie duỗi thẳng người và phân vân không biết mấy giờ rồi. Căn phòng
tối như nó thường thế sau bình mình, nhưng bầu không khí yên ắng, không
giống với sau khi thành phố sống dậy. Mắt cô rời khỏi trần nhà: không có
dấu hiệu của ánh sáng ban ngày trên tường. Thực ra, căn phòng có vẻ ảm
đạm như thể đầu giờ chiều. Cô ngủ tới muộn thế cơ á? Cô đã mơ một giấc
mơ điên rồ. Cô không thể đợi để kể cho Josh nghe.
Sophie lăn qua và thấy dì Agnes và Perenelle Flamel đang ngồi bên kia
giường quan sát cô. Và đột nhiên cô bé cảm thấy dạ dày quặn thắt: đây
không phải một giấc mơ.
“Con tỉnh rồi,” Dì Agnes nói.