BÍ MẬT ĐẢO LINCOLN - Trang 161

- Đúng, đây là những con la rừng! - Harbert kêu lên. - Chúng thuộc loại

giữa ngựa vằn và lừa vằn.

- Thế sao không gọi thẳng chúng là la cho đơn giản? - Nab hỏi.

- Là vì tai chúng không dài lắm, và bản thân chúng cũng duyên dáng

hơn.

- La hay ngựa, chẳng phải cũng vậy thôi sao, - Pencroff xen vào, - con

này hay con nọ đều là “ sức kéo” cả. Có nghĩa là cần phải bắt lấy chúng.

Chàng thủy thủ núp trong cỏ bò tới để khỏi làm những con vật hoảng

hốt. Đến cây cầu nhỏ bắc qua suối Glixerin anh nâng cầu lên, những con la
rừng đã bị bắt làm “tù binh”.

Làm sao với những con vật này, dùng sức mạnh bắt lấy chúng và thắng

vào xe kéo ư? Không! Mấy ngày đầu chúng vẫn được tự do gặm cỏ, để
quen dần đã. Sau đấy, những người chủ đã đóng chuồng và nhử chúng vào
ở. Chẳng mấy chốc Pencroff đã thuần hoá được những con vật. Chúng tự
đến với anh, anh cầm tay cho chúng ăn. Chúng để cho mọi người đến gần,
nhưng hễ thắng vào xe là chúng nhảy lồng lên. Tuy vậy, chẳng bao lâu sau,
những con vật cũng chịu quy phục số phận. Nói chung, những con la rừng
không cứng đầu cứng cổ như ngựa vằn, thường ở vùng núi Nam Phi mà
người ta vẫn dùng chúng để kéo xe, thậm chí chúng cũng thích nghi sống ở
cả những đới lạnh của châu Âu.

… Và đã đến ngày tất cả những người di dân, trừ Pencroff đi trước dắt

la, đều leo lên xe và đi ra cảng Khí cầu. Khỏi phải nói họ đã bị sóc dữ dội
như thế nào khi đi trên con đường gồ ghề lắm ổ gà. Nhưng chiếc xe vẫn đi
đến nơi bình yên vô sự, và ngay hôm sau ấy những người khai khẩn đã chất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.