BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN - Trang 101

- Thế à? – Tú ngạc nhiên nói – Thiên hạ bao giờ cũng chơi cái ngược đời!
Tức cười thật.

Bà Mừng nãy giờ chẳng mấy chú ý đến câu chuyện kia, bà chỉ lo đến chiều
không biết người khách kia có ghé lại liên hệ thuê nhà không; tâm trạng bà
lúc này đang lo âu rối bời, trong lòng phiền não; bà cứ chực trờ tay đưa vào
túi áo định lấy túi tiền mang theo để trả tiền.
Tú lại nói với bà Mừng:
- Vậy được rồi, cô ơi, chiều ông ghé lại cháu điện thoại cô ngay!
- Vâng, chị giúp cho – Bà Mừng trả lời.
- Thế dạo này cô buôn bán ra sao? Mấy đứa trẻ ra sao rồi, chắc nhà
bên cạnh cô bận đi đâu hết nên nhờ cô tìm người cho thuê phải không?
- Vâng cảm ơn chị! Tôi bán quán cũng đều đều, cũng rảnh nên người
nhà bên hay nhờ đi tìm người thuê giúp.
- Thôi để tôi gởi phí giới thiệu cho cô – Nói đoạn bà Mừng mở bọc
trong áo, lấy ra xấp tiền.
Tú nhìn liếc vào ví tiền, thấy rất nhiều tờ mệnh giá lớn, Tú thầm biết, bà
Mừng dạo này cũng kiếm được khoản nào đó. Chợt Tú nhớ lại, cách đây rất
lâu, khi bà ta vừa đến đây có vẻ cũng khổ khổ túng thiếu, vậy mà gần hai
năm qua nay thấy bà khác nhiều, mập hơn chút, ăn bận cũng khá lên, càng
ngày bà càng hào phóng trong việc chi tiền lệ phí thuê nhà.
Tú nói nhanh:
- Dạ thôi, để cháu tìm xong mới dám nhận … mà lệ phí hết có 75
Đồng thôi.
- Tôi đưa cả cho cô 100 Đồng, thôi cô giúp sớm tôi bận việc ít lên đây
được, vì còn phải trông quán và chăm mấy đứa nhỏ đi học. – Bà Mừng nói
rồi lấy ngay ra tờ 100 Đồng để lên bàn.
Tú mừng, nói luôn:
- Vâng cảm ơn, cô cho nhiều quá, thôi cô cứ để đấy, cháu sẽ tìm được
người sớm thôi.
- Điện thoại nhà cô cháu vẫn còn giữ, cháu điện cô ngay.
- Vâng, chào cô, cô nhớ giúp tôi – Bà Mừng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.