BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN - Trang 112

chuông mở cửa, cậu ta vội nhìn về phía hành lang xem khách nào đang
xuống. Vừa thấy Long, cậu ta nhanh nhẩu kêu lên:
- Ôi, ông anh, sao anh nghỉ ở đây có thoải mái không ạ?
Long đi đến quầy tiếp tân, đứng tựa tay lên quầy, nheo mắt nói lại với anh
chàng ba hoa:
- Ừ, được lắm, khách sạn đây cũng lịch sự, tiện nghi đấy. Đây là lần
thứ hai anh có ghé lại thị trấn này, không ngờ nó thay đổi, đường phố giờ
đẹp quá.
- Vâng, ở đây giờ cũng đông vui lắm anh ạ! Ơ sao hôm nay anh ra
ngoài muộn thế, anh đã ăn sáng cà phê cà pháo gì chưa. Anh nghỉ được hai
đêm rồi phải.
- Rồi trên phòng, ừ ừ, cũng được hai đêm. Loay hoay xem Tivi mà
cũng hết cả buổi sáng. – Long vừa nói, tay anh thò vào túi móc ra bao
thuốc.
Châm một điếu, anh phà hơi khói mạnh sang một hướng trước mặt cậu ta,
Long hỏi:
- Hút thuốc không em!?
- Ô, thuốc Marlborrow ngoại cơ à, hay quá, xin anh một điếu!
Cậu ta trả lời, đưa tay đỡ lấy bao thuốc và rút một điếu, lại theo thói quen,
cậu dắt lên tai, rồi lại rút một điếu nữa, miệng cười hề hề cậu ta nói:
- Dạ, cái này là bây giờ, còn cái này là để đến trưa nay. Anh hút thuốc
sang quá, thuốc thơm ghê.
- Em chỉ hút đến Báo Đen hay Con Ó là chịu, làm nhân viên lương
còm cõi, sao dám hút loại Marlborrow nhập khẩu này được. (*tên loại
thuốc lá đã được gọi tắt từ chữ Panther, Eagle).
Trước cử chỉ kia, Long hơi trố mắt ngạc nhiên, rồi anh lại hỏi:
- Thế em tên gì? Còn anh là Long. Làm ở đây bao lâu rồi.
- Dạ, em tên Hải. Cũng làm được hai năm rồi.
Rồi nhìn ngang liếc dọc, xem có ai ở khách sạn nghe ngóng không, cậu ta
nói khẽ:
- Ở cái thị trấn này, tìm việc làm vẫn còn vất vả. Em hoàn cảnh gia đình
nghèo, ở tận trong Khu dân cư 2, ra thị trấn làm việc, lương thấp nhưng có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.