BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN - Trang 131


Thế là lúc này họ lại nói chuyện lại, sau gần cả hai tiếng ngồi xe dưới trời
mưa từ bên tỉnh Thẩm Xuyến sang đây, cả hai cũng nói phần để quên đi cái
lạnh, phần vì họ thấy vui hơn vì đã đến nơi, giờ chỉ còn đi tìm khách sạn
nữa thôi.


Trọng Dương nói tiếp:
- Nói là hẻo lánh chỉ ở gần đồi núi thôi, chứ thị trấn này tập trung toàn
dân giàu, dân buôn tứ xứ, cả dân buôn thuốc phiện bên khu vực biên giới
với các huyện miền núi Miến Điện, sau thời gian dài gom góp được khối
tiền về đây mua đất làm nhà, xây biệt thự an dưỡng, và kinh doanh. Bọn họ
luôn có đầu óc kinh doanh, đã giàu rồi vẫn không để đồng tiền nhàn rỗi,
tiền của họ được đầu tư tiếp vào cơ sở để tiếp tục nảy nở. Kìa, dãy bên kia
có vài ngôi biệt thự xếp cạnh nhau cậu thấy không? – Trọng Dương chỉ tay
về bên trái
Hải Nam nhìn theo hướng tay Trọng Dương chỉ, anh trầm trồ khen:
- Úi chà, mấy căn biệt thự đẹp ghê, lộng lẫy quá, nhìn cửa hàng rào
nó kìa, trông cứ như một phủ tiếp khách cỡ nhỏ.
- Đấy chỉ là chỗ họ nghỉ ngơi thôi, còn cơ sở kinh doanh nhà hàng
khách sạn, rồi thị cụm giải trí, ăn uống, massage này nọ lại ở chỗ khác có
tay còn mở được cả nhà thổ rất sầm uất. Bọn họ có ý tưởng cho con cháu
đời đời sau vẫn còn hưởng. – Trọng Dương lại nói
Hải Nam lại ngạc nhiên hỏi:
- Con cháu đâu mà đông thế?
- Cậu không biết, mấy tay giàu có lúc nào cũng có hai ba vợ lẽ, con
rơi con rớt cũng đến năm bảy đứa, nói như cậu, ai cũng một chồng một vợ
một đến hai con như chúng ta phấn đấu giàu có để làm gì, ăn làm sao hết.
Nhưng bọn họ lại khác, đã giàu rồi lại tham danh, ngoài ra còn tham con
đàn cháu đống, cứ như quan lại thời xưa vậy.
Rồi Trọng Dương mải mê giảng giải:
- Cứ như chúng ta, nhân viên nhà nước, một gia đình nhỏ một hai đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.