BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN - Trang 34

mạnh, dừng lại rồi kẹp chặt như ôm trọn ngực cô lại, đẩy hai bầu ngực nhô
lên, hơi thở mạnh hơn, các ngấn cơ căng phồng nảy nở; rồi gục xuống, cô
khoanh hai tay lại trước mặt rủ đầu xuống khóc bên bàn gương. Khóc được
một lát, khi ngẩng đầu lên nhìn lại mình trong gương, lúc này tóc tai đã rối
bù thêm chút, môi Đào đã cong cớn, mắt đã nhòe lệ, Đào nhìn chính mình,
thật lạ lùng mặt cô thay đổi hẳn của một người con gái tuổi đôi mươi hiền
dịu. Lúc này, cô như hóa thân của người khác. Cô đã khóc thật sự, có thể vì
nỗi đau tận sâu trong lòng.

Thổi tắt nến, Đào quay trở lại ra giường. Đào đã linh cảm chuyện gì, cô biết
mình đang có một kẻ phá đám đâu đó. Ngày mai, Đào nghĩ, liệu có nên gặp
bà chủ quán gần nhà hỏi chuyện hay không. Ban sáng nay, hình như Đào
thấy một bóng thanh niên đi ngang qua đây, rồi ngồi uống nước. Nhưng
cũng không thể dám chắc vì quán nước đó hằng ngày từ sáng đến chiều
cũng rải rác có trên chục khách. Còn Đào thỉnh thoảng cô mới xuất hiện ở
đấy.

Căn phòng trở lại cảnh lờ mờ của người con gái nằm đó dưới tấm chăn kéo
hờ ngang người, bên cửa sổ ánh sáng trăng đã dịch thêm một đoạn lùi vào
trong giường.

***
Thật tình cờ, lúc Đào nhổm dậy và linh tính cũng là lúc Long đang lục lọi
mấy ngôi mộ gia đình của cô. Cô đã bực tức vì linh cảm nhưng chưa rõ kẻ
phá đám đang làm gì hay ở đâu, điều đó cũng là lúc Long cảm thấy gió
lạnh thổi qua tay đến cổ. Anh còn kịp trấn an mình, trời đêm sao lạnh thế,
dù anh đã mặc áo khoác da kín người.


Trên đường trở ra, Long vấp phải một cái gì bằng đất thì phải, cúi xuống
nhìn, hóa ra là một cái bình hoa cũ bằng đất. Tiện chân anh đá nhẹ nó lăn
lên phía trước vỡ toang, mấy con kiến bị văng ra vài con bay lên dính quần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.