BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN - Trang 438

Anh nhanh chóng thiếp đi.

Bên căn nhà dưới sườn núi, Đào đợi đêm xuống có thề lần dò xem Long
đang ở đâu. Cô đã ngồi vài tiếng im lặng từ chiều đến tối, lần theo những
cảm nhận dò tìm, cô nhắm nghiền mắt dần dần cô phát hiện ra không phải
Long đang bị toán người nào bắt mà khu vực anh ở là một chỗ rất đông
người, có nhiều người ra vào, xe cộ, phương tiện. Đào đã phỏng đoán là Sở
cảnh sát Long Hà bên huyện Sơn Hải. Cô mừng vui khó tả.

Nhân lúc trời còn chưa về đêm hẳn, lúc này Đào đã có thể biến thành nửa
yêu tinh nửa người. Cô không còn lòng dạ nào ngồi đợi, vội vã đi thay quần
áo sang một bộ đồ đen, ra phía cửa đạp gió khinh công bay về hướng Sơn
Hải.

Long ngủ mơ màng đã lâu, anh cứ nằm đó. Đoạn đường trên cả trăm cây
số, khiến Đào dù có bay cũng phải mất chừng hơn một tiếng. Bay mãi bay
mãi qua những khu vực rộng lớn, qua những cánh rừng nhỏ, khi thấy ánh
đèn thị trấn phía xa, Đào biết là sắp đến. Nép trên một cành cây, cô lần tìm
ra khu vực Sở cảnh sát. Cô bay lại gần đứng quan sát. Mọi thứ đều xây kiên
cố, hàng rào vây bọc. Cảnh vệ đều tập trung hết trong trại trực đêm, một
thân một mình cô làm cách nào xông vào đó. Bay lại gần lẻn qua hàng rào,
cô tiến lại phía khu nhà tù cho nam. Lần dò tìm qua các cửa sổ. Đến một
phòng gần cuối, đứng trên hàng rào, nhìn qua khe cửa sổ trên cao, Đào thấy
Long đang ngủ. Cô khẽ gọi vọng vào cửa như tiếng đàn, tiếng gọi không
thể nghe được nhưng lan qua cửa sổ đi vào giấc ngủ của Long. Cô nói:
- Anh, anh có nghe thấy em không?
Dần dần Long hình như đã nghe, anh trả lời, mặc dù vẫn như đang nửa tỉnh
nửa mê:
- Có, anh đã nghe được tiếng em!
- Sao mọi chuyện như vầy! Tại sao anh bị cảnh vệ bắt giam nhà ngục? –
Đào khẽ hỏi
Long nói thành thật:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.