BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI - Trang 167

Cụ ông ngạc nhiên nhìn sang, hai mắt sáng lên: “Khá lắm tiểu tử, biết

nhìn hàng hả?”

Chu Tư Việt cụp mắt nhìn sang, gật đầu: “Cũng được vài năm rồi ạ.”

Cụ ông cúi đầu ôm chặt đàn nhị như bảo bối, chẳng hiểu sao trong mắt

lại sóng sánh nước: “Đúng thế, đây là đồ của tổ tiên, cậu nhìn đường vân da
trăn này đi, không hề bị phai.”

Chu Tư Việt cúi người xác nhân: “Đúng là hàng tốt.”

Cụ ông như vô tình gặp được tri âm, thao thao bất tuyệt với cậu về lai

lịch của đàn nhị, lại phát hiện Chu Tư Việt đều nghe hiểu cả, bao gồm chất
liệu gỗ đàn hương đỏ lobular của đàn nhị này cũng được cậu nhận ra, lúc
này cụ ông đánh giá thiếu niên trước mặt với ánh mắt sâu kín, “Tiểu tử cậu
biết cũng không ít đấy.”

Thiếu niên cười khiêm tốn, “Chỉ biết một ít thôi ạ.”

“Tuổi còn nhỏ, quá ghê gớm rồi.”

Bỗng Đinh Tiễn hối hận.

Có lẽ hôm nay không nên đến, tiếp xúc nhiều với cậu một chút, mày

sẽ lại thích cậu nhiều một chút.

Cụ ông cao giọng hỏi cậu: “Đứng lâu thế rồi, cậu làm gì ở đây à? Chờ

người hả?”

Chu Tư Việt cắm hai tay vào túi lần nữa, lưng lại dựa ra sau, gáy đối

diện mặt tường, ngước đầu bất đắc dĩ thở dài một tiếng,

“Đang đợi một con ốc sên.”

Mắng ai đấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.