BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI - Trang 391

Trong chớp mắt, câu nói này đã khiến Đinh Tiễn xấu hổ chỉ muốn độn

thổ quách cho xong, cứ như cô là đứa con gái không lo học hành mà chỉ
biết dây dưa với con trai thôi vậy.

Lúc Chu Tư Việt trở lại lớp, Đinh Tiễn đã đổi chỗ ngồi đến cạnh

Khổng Sa Địch, Tống Tử Kỳ thì ngồi ở chỗ Đinh Tiễn lật sách, vẻ mặt u
ám lại nhàn nhã nhìn cậu: ‘Haiz, oan gia đây mà.”

Chu Tư Việt kéo ghế ra ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, liếc nhìn bóng

lưng Đinh Tiễn nói: “Nha đầu này lại mắc bệnh gì vậy?”

Tống Tử Kỳ lắc đầu, “Con gái tâm tư khó đoán.”

Đến giờ học buổi chiều, Chu Tư Việt chủ động viết một tờ giấy, để

Khổng Sa Địch đưa cho Đinh Tiễn.

“Tôi có thể đọc không?” Khổng Sa Địch hỏi.

Chu Tư Việt thờ ơ bày tỏ: “Muốn chết thì cứ đọc đi.”

Khổng Sa Địch: “Thèm vào.”

Trở lại chỗ ngồi, cô ấy đưa tờ giấy cho Đinh Tiễn.

Đinh Tiễn mở ra.

“Không biết cậu lại tức cái gì, cho dù tôi có sai hay không, tôi cũng

muốn xin lỗi cậu, được rồi, cậu có thể về.”

Bất kể là nguyên nhân gì, cậu ấy cũng luôn nhân nhượng cô, thế mà

lại cứ lên giọng bất cần đời, suýt chút nữa làm cho Đinh Tiễn khóc, Khổng
Sa Địch kinh dị nhìn cô, vẻ mặt phong phú như minh tinh điện ảnh nhìn
vào tờ giấy, “Không đến mức này đấy chứ, rốt cuộc là viết cái gì vậy?” Cô
ấy muốn nhào qua nhìn, nhưng Đinh Tiễn lập tức đè lên giấy, một tay che
chữ lại, một tay viết khác viết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.