BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI - Trang 428

Chu Tư Việt đứng trước cửa, mày nhăn lại, nửa buổi sau mới lắc đầu

đóng cửa.

Vào năm 2005 Bắc Kinh đón mùa đông sớm, đầu tháng 11 tuyết rơi

nhẹ, buổi sáng tỉnh dậy, Đinh Tiễn thấy bầu trời ngoài khung cửa đã thay
sắc, phủ lên mặt đất lớp thảm lông trắng xoá, hoa tuyết bay lượn quanh
quẩn trên không trung, rồi rơi xuống bệ cửa sổ, tựa như những lông chim
màu trắng tinh, miếng ngói to màu đỏ đứng trong cảnh tuyết trắng như
chìm trong thiên la địa võng của chúng, trở nên tĩnh lặng hơn.

Trong tiết thể dục, vì những ngày trời lạnh như thế này mà kinh

nguyệt của Đinh Tiễn đến sớm, cô mệt mỏi nằm ở chỗ ngồi, mơ mơ màng
màng ngủ mấy phút, chợt thấy cả người nặng trịch, tựa như có vật gì đó đè
lên người, mở đôi mắt mơ hồ ra, vừa tính đứng dậy, lại bị người ta ấn trở về
bàn, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh quen thuộc: “Chưa hết tiết đâu, ngủ
tiếp đi.”

Chu Tư Việt đặt quyển sách “Orsay cổ điển” dày cộm lên bàn, kéo ghế

Khổng Sa Địch ra ngồi xuống, bắt đầu giải đề, cũng không thèm nhìn cô
mà nói: “Ngủ nhanh lên đi, đợi lát nữa tôi sẽ giảng bài cho cậu mười phút.”

Đinh Tiễn đang đắp áo khoác lông của cậu gục xuống bàn, chớp mắt

nhìn gò má của thiếu niên đang vùi đầu giải đề, cứ nhìn mãi cũng không
chịu thôi, giống như nhìn thấy vật quý hiếm gì đó vậy.

Có lẽ do ánh mắt quá nóng bỏng, Chu Tư Việt phát giác, bỗng quay

sang: “Không ngủ à, vậy bây giờ giảng luôn cho cậu nhé?”

Đinh Tiễn vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.

Chu Tư Việt nhìn bộ dáng của cô, lắc đầu liên tục, nói với ý sâu xa:

“Cậu không thích học như vậy từ bao giờ thế hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.