thế giới trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngượng ngùng.
“Câu vừa rồi cậu còn giữ lời không?”
Đinh Tiễn ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn cậu, ánh trăng dịu nhẹ vương
nơi tóc cô.
“Tôi gạt cậu làm gì?” Một tay Chu Tư Việt chống xuống cỏ, cúi đầu
nhìn cô cười.
Trước kia khi cấp ba, cậu rất thích dùng nụ cười kiểu này để che giấu
một vài vấn đề cậu không muốn trả lời, lúc nói chuyện với người ta, khóe
miệng cũng vẽ nên ý cười này. Đinh Tiễn hiểu rõ cậu như lòng bàn tay,
trong đêm đen không có ai, mỗi hành động biểu cảm của cậu đều được cô
phân tích rõ hàng vạn lần, vui thật hay vui giả, cô nhìn một lần là biết liền.
Cũng giống như tối nay, cậu rất kỳ lạ.
Một cái nhăn mày một tiếng cười đều rất lạ, như bị người khác bức
bách nên mới nói ra những lời đó.
Trái lại Đinh Tiễn rất tĩnh táo, nhìn cậu hồi lâu, bỗng quay đầu đi áp
lên đầu gối, nhẹ giọng nói: “Tớ sẽ suy nghĩ lại.”
Chợt Chu Tư Việt thu lại ý cười, ánh mắt chậm rãi dời khỏi người cô,
cúi đầu, khều đám cỏ dưới chân, ừ nhẹ một tiếng.
Ngoài điện Vô Lương, bốn cánh cổng hình mái vòm đóng kín toàn bộ.
Ở hậu điện có tăng ni trực, Chu Tư Việt không làm phiền họ, dẫn Đinh
Tiễn đi.
Ước nguyện chưa thành, lần sau còn phải đến một chuyến nữa.