BÍ MẬT QUẢ CHUÔNG - Trang 39

Sau khi y quỳ gối trước bục xử án, huyện lệnh nghiêm khắc lên tiếng, “Họ
Vương, bại hoại thay, ngươi đã làm ô danh môn đồ Khổng Tử. Ngươi đã
dùng trí tuệ để dụ dỗ một cô nương vô tri. Nữ tử vô tội này đã trở thành con
mồi dễ dàng cho những dục vọng thấp hèn của ngươi, đã thế sau khi cưỡng
gian nàng, ngươi lại còn giết người! Không có tình tiết giảm tội nào cho
ngươi cả. Vương pháp sẽ trừng phạt nghiêm minh, ta không muốn nghe lời
bào chữa của ngươi. Ta đã đọc án quyển vụ án này và cảm thấy thật ghê
tởm. Hãy thành thật trả lời thêm mấy câu hỏi của ta.”

Huyện lệnh cúi xem văn thư rồi bắt đầu hỏi, “Trong bản khai, ngươi khẳng
định đã thức dậy vào sáng ngày 17 tại một căn nhà đổ nát. Hãy tả cho ta
chính xác những gì ngươi nhìn thấy xung quanh.”

“Bẩm đại nhân,” họ Vương run sợ đáp, “mong đại nhân tha tội, kẻ khốn
nạn này không thể trả lời được câu hỏi của ngài. Lúc ấy trời còn chưa sáng,
tiểu sinh chỉ có thể nhận ra mấy đống gạch vụn như một bức tường đổ bị
lấp trong đám bụi gai. Lúc ấy tiểu sinh vẫn còn đau đầu và nhìn chưa rõ
ràng. Khi cố đứng dậy, tiểu sinh đã bị vấp ngã vào gạch. Áo tiểu sinh bị gai
cào rách, làm xước xát khắp mặt và cả trên người nữa. Lúc ấy tiểu sinh chỉ
nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi tối tăm này. Tiểu sinh nhớ mang máng
là đã đi qua một loạt ngõ phố nhỏ. Tiểu sinh cúi đầu vừa đi, vừa cố nghĩ lại
mọi việc và rất lo lắng khi nghĩ tới Ngọc Nương, nàng mất công đợi tiểu
sinh cả buổi tối hôm trước.”

👁

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.