BÍ MẬT QUẢ CHUÔNG - Trang 69

Kẻ phương phi tên là Thẩm Bát. Gã tự hào giới thiệu mình là đầu lĩnh đám
giang hồ trấn Phổ Dương, ngoài ra còn được xưng là quân sư phường khất
cái. Gã cùng đồng đảng tụ tập ở đây đã hai năm nay. Trước đây đạo quán
này rất vượng nhang khói. Nhưng có lẽ do gặp chuyện không may nên các
đạo sĩ đã từ bỏ nó. Sau khi họ bỏ đi, quan phủ đã đóng dấu niêm phong lên
cánh cổng. Theo lời Thẩm Bát, chỗ này rất dễ chịu, yên tĩnh mà lại không
xa trấn huyện.

Mã Vinh thổ lộ rằng bản thân đang lâm vào một tình thế khó xử. Dù đã
giấu ba mươi đĩnh bạc ở nơi kín đáo, nhưng y vẫn muốn rời Phổ Dương
càng sớm càng tốt, bởi lão thương gia bị y cướp của hẳn đã báo quan rồi. Y
cho là không nên ra đi với số tiền lớn như thế ở trong người, cho nên muốn
đổi bạc thành thứ nào đó gọn nhẹ, dễ giấu trong y phục hơn. Mã Vinh cũng
tỏ vẻ sẵn sàng chịu thiệt một chút khi phải đổi chác như vậy.

Thẩm Bát nghiêm túc gật đầu, “Đại ca thật thận trọng khôn khéo. Nhưng
bạc là món hiếm ở đây. Hạng người như chúng ta thì chỉ tiêu tiền đồng mà
thôi. Nếu muốn đổi bạc lấy một vật ngang giá mà lại nhẹ hơn, thì chỉ có thể
là vàng. Mà Ung đại ca, nói thật với huynh, chúng ta hiếm có vinh hạnh
được sờ vào thứ kim loại màu vàng khả ái ấy lắm. May lắm chỉ được một
lần trong đời…”

“Phải,” Mã Vinh đáp, “đó là báu vật hiếm. Nhưng biết đâu lại có một kẻ
hành khất nào đó nhặt được một món trang sức vàng rớt ra từ kiệu một
mệnh phụ phu nhân. Tin đồn về chuyện ấy sẽ lan đi rất nhanh. Huynh đệ, là
quân sư phường hành khất, ngươi không thể nào không nghe đến nó!”

Thẩm Bát gãi bụng ra chiều nghĩ ngợi, rồi xác nhận là chuyện ấy có thể xảy
ra.

Thấy câu trả lời của Thẩm Bát không có vẻ hào hứng, Mã Vinh liền lục
trong ống tay áo ra một đĩnh bạc rồi tung nó trên tay dưới ánh sáng của
ngọn đuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.