Không nghĩ khéo léo như vậy, lại gặp được Tạ Uẩn Ninh. Trong
phòng ăn của một phòng trà thành phố Lan, Lê Lạc liếc mắt một cái liền
thấy được Tạ Uẩn Ninh ngồi ở góc. Cô nghĩ anh lại đi xem mắt nhưng mà
lần này ngồi đối diện với Tạ Uẩn Ninh là một nam sinh.
Không ai ra tay đánh một khuôn mặt tươi cười, Lê Lạc tiến lên ân cần
chào hỏi, khách khí gọi một tiếng “Tạ giáo sư”. Tạ Uẩn Ninh quay đầu lại,
nhíu mày liếc cô một cái, gật đầu.
Nam sinh đối diện đứng lên, vươn tay về phía cô:”Xin chào, tôi là
Thương Ngôn.”
Thương Ngôn? Bạn nam hồi chiều chăm sóc bạn gái bị ốm? Thật sự là
không công bằng. Ban ngày cô tân tân khổ khổ làm chân chạy đưa ví tiền,
bên này hai người lại đi ăn . Lê Lạc vươn tay, cười tủm tỉm như trước nắm
lấy, đồng thời mở miệng nói:“Lê Lạc, sáng nay chúng ta đã gọi điện thoại
.”
“Đúng vậy.” Thương Ngôn xấu hổ cười cười, sau đó nói,“Một người
sao? Nếu không cùng nhau ăn đi.”
Này? Thật sự cô chỉ có một người, chẳng qua…… nhìn Lê Lạc thực
sự ngại ngùng, một bộ dạng không ngồi xuống cũng không chào tạm biệt
mọi người. Tạ Uẩn Ninh ngồi đối diện ngẩng đầu, Bạn học Thương đã nói
với Tạ Uẩn Ninh:“Cậu, mình gọi một ít thức ăn nữa nhé.”
Cậu?!
Thì ra là thân thích…… Hừ, khó trách.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Gặp lại mọi người, cùng yêu nhau. Này, nhóm bảo bối, Đại Châu đã
trở lại, cảm ơn mọi người đều trở về.