BÍ MẬT THỨC TỈNH - Trang 145

bóng cùng cha anh, anh vung gậy nhanh và mạnh hơn, cuối cùng anh kiệt
sức ngã trên sân bóng, không dậy nổi...

Lê Lạc hiểu Thương Ngôn vẫn “chưa thể chấp nhận sự thật”, giống

như cô cũng đã từng “không thể chấp nhận” vậy. Cô không thể lấy tư cách
một người từng trải để khuyên bảo Thương Ngôn nhưng cô có thể làm phân
tán sự chú ý của anh. Lê Lạc kể với anh về chuyện của Tần tiên sinh, nửa
đêm hôm qua anh ta gửi cho cô một tin nhắn: “Thật ngại quá, Lê tiểu thư,
tôi thấy cô còn trẻ quá, chuyện này hơi khó cho tôi. Chúc cô học tốt, mọi
chuyện đều thuận lợi.”

Lê Lạc buồn bực hỏi Thương Ngôn: “Tôi còn rất trẻ sao?” Cô còn

không thèm chê bọn họ ít tuổi đấy.

Thương Ngôn cười cười, nói thật: “Lê Lạc, cô thật sự vẫn còn rất trẻ...

Không cần phải gấp gáp.”

Lê Lạc đón nhận lời nhận xét của Thương Ngôn,tuy nhiên cô vẫn cảm

thấy có chút kỳ quái, rõ ràng ngày hôm qua vị Tần công tử này sau khi ăn
lẩu xong còn hẹn lần cô lần tới gặp lại.

Sự thật thì không phải là Tần công tử không muốn gặp lại cô mà là

không dám gặp lại. Đêm hôm qua sau khi Tần công tử gửi tin nhắn cho cô
xong còn phải chụp màn hình rồi gửi cho Tạ Uẩn Ninh xem. Sau khi Tạ
Uẩn Ninh xem ảnh chụp màn hình xong, anh chợt cảm thấy không hiểu tại
sao mình lại quan tâm đến chuyện của cô như vậy. Vô duyên vô cớ lại nhớ
tới lần anh cướp tờ giấy nhỏ trong tay Lê Lạc, anh vạch từng ngón tay của
cô ra, cô hơi giãy giụa, lòng bàn tay vừa mềm vừa ấm...

Tạ Uẩn Ninh nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi, anh cảm thấy hình như

lần đó anh đã giở trò lưu manh i ra đây cho tôi.”

rồi. Sáng sớm hôm sau, Tạ Uẩn Ninh đến trước phòng nghiên cứu của

Lê Lạc và Thương Ngôn, lặng lẽ mở miệng: “Hai ngườ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.