Quên đi, đầu năm nay, học bá* (chỉ những bạn học rất giỏi) còn có thể
làm
bạn trai tốt không nhiều lắm . Lê Lạc vẫn đồng ý:“Được, tôi sẽ giúp
anh nói với Tạ giáo sư một tiếng.”
Nhưng mà, Lê Lạc cũng không thấy được Tạ giáo sư trong truyền
thuyết, Tạ Uẩn Nịnh.
2 rưỡi chiều, đại khái là thấy cô chờ lâu, một người phụ nữ tầm ba bốn
mươi tuổi dẫn cô lên tầng 3.
Toàn bộ tầng 3 là khu vực làm việc đi vào đều cần mật mã hoặc vân
tay, Lê Lạc chỉ có thể ngồi ở phòng ngoài.
Rõ ràng bên ngoài cũng có chỗ nghỉ ngơi, sô-pha vàng nhạt, bàn gỗ hồ
đào, các loại tạp chí khoa học xuất bản toàn bộ sắp theo thứ tự đặt ở trên kệ
tạp chí.
Tầng 3 rất yên tĩnh bất ngờ truyền đến hai tiếng “chít chít”, nhỏ mềm
véo von. Lê Lạc theo tiếng mới phát hiện cửa sổ có con vật nhỏ đang nhìn
mình, cái đầu nhỏ đáng yêu, mỏ nhỏ lại dài, nhìn rất thú vị.
Lê Lạc đi đến hai bước, tiếp tục đánh giá, nó là giống cái gì…… chim
sơn tước* sao?
Vật nhỏ lại kêu vài tiếng, chít chít chiêm chiếp .
Nó là thật. Lê Lạc làm một động tác bắn súng, vật nhỏ vỗ hai cánh,
bay đi . Đáng tiếc lại phải tiếp tục chờ đợi , điện thoại vang lên.
Máy điện thoại treo tường đối diện, tiếng chuông vang lên. Lê Lạc do
dự một hồi, liền nghe xong nó.
“Xin chào……”