BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 112

Tuy Mã Như Long không hiểu tại sao Du Ngũ lại chải tóc cho lão bà,

cũng không nghĩ ra tại sao Đại Uyển lại dẫn y đến xem, nhưng dần dần bất
giác y cũng nhìn đến xuất thần. Du Ngũ hầu như không để ý cả hai bước
vào lúc nào, bởi y bất luận làm chuyện gì cũng đều chuyên tâm thành ý mà
làm, do đó chuyện y làm hay hơn người khác nhiều.

Lúc này Du Ngũ dùng một cây trâm gỗ đen cài búi tóc của lão bà, và

đứng ngắm kiệt tác của mình. Đích thực là một kiệt tác, Mã Như Long
không khỏi thừa nhận điểm này, vì lão bà trông có vẻ trẻ hơn rất nhiều. Mắt
bà nãy giờ vẫn nhắm, nhưng vẻ mặt như đang biểu lộ mình đang thưởng
thức những động tác vuốt ve của tình nhân.

- Không ai bằng ngươi được, tuyệt đối không ai so được với ngươi.
Giọng của lão bà cũng đã già, nhưng vẫn nghe ra được chút ngọt ngào

nũng nịu của thời còn trẻ. Lão bà thở dài nho nhỏ:

- Ngươi chỉ cần có võ công bằng phân nửa bản lĩnh chải tóc của ngươi,

thì đã là vô địch thiên hạ.

Du Ngũ mỉm cười:
- May mà tại hạ không muốn làm thiên hạ vô địch.
- Tại sao không?
- Bởi vì nếu mình thực sự là vô địch thiên hạ, thì cuộc sống hẳn sẽ rất

chán ngán.

Lão bà cũng phá cười lớn:
- Ta thích ngươi, thật là thích ngươi, cho dù nếu ngươi không giúp ta chải

đầu, ta vẫn sẽ giúp ngươi làm chuyện này.

Lão bà này là ai? Du Ngũ muốn tìm bà làm để làm gì? Lòng hiếu kỳ của

Mã Như Long lại nổi lên, nhưng Đại Uyển lại kéo y đi chỗ khác.

- Bây giờ hẳn là ngươi càng thấy rối mù hơn, bởi ngươi chẳng biết ta

muốn làm trò gì.

- Cô còn định làm gì nữa? Lần này đi gặp ai?
Đại Uyển đáp:
- Đi xem hình một người vẽ trên giấy. Dù cho ngươi có thông minh gấp

trăm lần bây giờ, thì ngươi cũng không thể nào đoán được người này là ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.