BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 188

Môn đồ Tinh Túc Hải đều phải luyện thành tài mới được nhập giang hồ,

thông thường phải chờ đến lúc các bậc sư trưởng nhận xét họ đủ khả năng
không bị bại.

Người tàn phế luyện võ vốn khó hơn người thường, nên những môn đệ

Tinh Túc Hải đến khi được nhập giang hồ thì tuổi tác đã không nhỏ.

Tuy thế, hai người khách này lại là hai người trẻ tuổi, tối đa là cỡ hai

mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Lẽ nào mới chừng ấy tuổi mà họ đã luyện
thành độc môn tuyệt kỹ của Tinh Tú Hải?

Đã cầm chắc không bị đánh bại?
Những điều này tuy chỉ là truyền thuyết, nhưng đã thâm nhập nhân tâm

như một huyền thoại thâm căn cố đế. Tiếng nạng gỗ lộc cộc đã ngưng,
khách đã vào tiệm tạp hóa. Mã Như Long quay ra đối diện với họ, trong
bụng đã đoán chắc họ là môn hạ Tinh Tú Hải, song ngoài mặt vẫn hỏi:

- Hai vị đến mua gì?
Người khuyết chân trái mở miệng trước:
- Chúng tôi không mua gì cả.
Người khuyết chân phải tiếp lời:
- Chúng tôi chỉ muốn đến xem các hạ là người như thế nào, mà có thể

cầm chân Vương Vạn Võ, dùng cách gì giữ lại?

Hai người nói chuyện rất đứng đắn, không tỏ vẻ phách lối, giả vờ gì cả.
Người khuyết chân trái giới thiệu:
- Tôi tên Tôn Tảo, còn đây là người anh em song sinh, tên Tôn Trì.
Người khuyết chân phải tiếp câu:
- Tại vì tôi ra đời chậm hơn đại ca một chút, nên gọi là Trì.
Tên của họ cũng rất bình thường, không giống như lời đồn rằng môn đệ

Tinh Tú Hải thích làm ra vẻ thần bí, bày nhiều trò huyễn hoặc.

Tôn Tảo nói:
- Chúng tôi là anh em song sinh, lại bị dị dạng bẩm sinh, những kẻ giống

như chúng tôi thường thích giả danh làm môn hạ Tinh Túc Hải.

Tôn Trì tiếp lời:
- Cho nên các hạ chắc cũng cho rằng chúng tôi là môn hạ Tinh Túc Hải.
Tôn Tảo nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.