BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 210

Đại Uyển cố ý thở dài:
- Nhĩ lực của các hạ khá tinh tường, nhạy bén hơn thỏ nữa.
Hiển nhiên Đại Uyển cố tình chọc giận Vô Thập Tam để dụ y một mình

vào, song người khách bên ngoài cười thoải mái:

- Khả năng ấy là do luyện tập, ta sống đơn độc trong Tử cốc nhiều năm,

chẳng nghe được âm thanh nào cả, thật chán đến phát điên lên được, đành
nghĩ ra cách để nghe những tiếng động mà kẻ khác không nghe được.

- Là tiếng động gì?
- Tiếng độc xà giao hợp dưới đất, tiếng côn trùng bò trên mặt đất, tiếng

rắn bắt trùng, tiếng trùng ăn dòi, tiếng rùa đẻ trứng.

Vô Thập Tam mỉm cười hỏi:
- Các vị có bao giờ nghe qua những âm thanh ấy chưa?
Chưa, chưa có ai nghe qua.
- Thế mà ta đã nghe qua, lại nghe rất rõ.
Nếu những âm thanh ấy y cũng nghe rõ, thì còn có loại âm thanh nào y

không nghe thấy?

Vô Thập Tam nói tiếp:
- Rất may bây giờ ta không còn phải nghe những thứ tiếng động ấy! Bởi

vì năm năm sau đó, ta đã tìm được nhiều người nói chuyện với ta. Nơi Tử
cốc không có tiếng người, bây giờ đã có tám trăm hai mươi bốn người theo
ta hầu chuyện, ta bảo bọn chúng nói gì thì chúng nói nấy, ta muốn nói gì thì
bọn chúng nghe nấy.

Đại Uyển hỏi:
- Làm thế nào các hạ tìm được nhiều người như thế để theo hầu chuyện

cùng các hạ?

Vô Thập Tam cười đáp:
- Bởi vận may của ta khá tốt, trong Tử cốc ngoài hắc thạch ra, còn có

một thứ khác.

- Là thứ gì?
Vô Thập Tam càng cười sảng khoái hơn:
- Đó là vàng. Ta bảo đảm các vị cả đời cũng chưa từng thấy qua nhiều

vàng như thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.