BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 220

- Tôi đi cứu người, chỉ cần biết ông ấy cũng là người thì chẳng thể bỏ

mặc ông trong tay gã điên kia, dù ông có là bạn hay thù cũng thế.

Tạ Ngọc Luân nhìn Mã Như Long bằng ánh mắt khác lạ, qua một lúc sau

mới hỏi:

- Ngươi nói thật ư? Hay chỉ làm để cho ta thấy?
Mã Như Long không đáp, y không muốn trả lời.
Tạ Ngọc Luân bỗng thở dài:
- Ta vốn không thể tin được ngươi là một người tốt bụng như vậy, nhưng

bây giờ chẳng thể không tin.

Tuyệt đại sư vẫn im lặng đứng trong góc tiệm tạp hóa bên cạnh một giá

gỗ, từ lúc vào tiệm ông vẫn đứng đấy bất động, không nói gì, cũng không
nhìn ai khác. Trên mình ông có vết máu, áo bị rách, chứng tỏ ông cũng bị
thương, nhưng ông vẫn bình tĩnh trấn định.

Cùng trở vào tiệm tạp hóa với Tuyệt đại sư, ngoài Thiết Chấn Thiên ra

còn có hai người nữa, hình như là cùng nhóm với ông. Nhưng hai người
này làm ra vẻ như không thấy Tuyệt đại sư đứng đấy, họ đứng cách xa xa,
như sợ bị lây một căn bệnh chết người. Hẳn họ cũng biết những người
trong tiệm tạp hóa này đều là tử địch của Tuyệt đại sư, nên không muốn bị
liên lụy. Tuyệt đại sư cũng chẳng thèm nhìn họ, đôi mắt ông như vô hồn
không nhìn thấy ai cả.

Người lên tiếng đầu tiên là Đại Uyển:
- Tôi biết đại sư lưu lại đây hẳn rất khó chịu, nhưng chỉ cần đại sư chịu ở

lại thì chúng tôi cũng không ép đại sư trở ra ngoài.

Tuyệt đại sư im lặng.
Đại Uyển lại nói:
- Đại sư phải chăng có chuyện muốn nói?
Ông đột nhiên lên tiếng:
- Phải, nhưng điều ta muốn nói chỉ có thể nói với một người.
- Ai?
- Mã Như Long.
Căn phòng nhỏ trông bừa bộn nghèo nàn, Mã Như Long đã ở nơi đây

gần bốn tháng. Lúc này trong phòng chỉ có hai người, Tuyệt đại sư cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.