BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 233

Chấn Thiên vẫn nghĩ chưa thông.

Khoảng đất vốn bên dưới chiếc giường, bây giờ chỉ có một ít bụi đóng,

ngoài ra không có gì cả, vậy Mã Như Long và Tạ Ngọc Luân đang chăm
chú nhìn cái gì? Tại sao phải dời giường đi?

Đại Uyển hỏi Mã Như Long, y chỉ mỉm cười nhìn cô và Thiết Chấn

Thiên, cả hai đành đứng đấy chờ, cũng nhìn vào khoảng đất trống như hai
kẻ ngố.

Đang cảm thấy đây là một việc làm rất ngớ ngẩn, Đại Uyển và Thiết

Chấn Thiên bỗng lại thêm một phen giựt mình. Từ dưới lòng đất bỗng nhô
lên một bàn tay. Bàn tay này trông to lớn cường tráng, ngón trỏ và ngón cái
đang cong lại thành một vòng tròn, còn ba ngón kia giương thẳng. Dấu tay
này có nghĩa là mọi việc đã được giải quyết, không có vấn đề gì nữa.

Bàn tay này là của ai? Làm thế nào từ dưới lòng đất nhô lên? Đây hiển

nhiên là tay của người sống, bởi tay người chết chẳng thể cử động ra dấu
được. Mã Như Long, Tạ Ngọc Luân và Đại Uyển ở đây đã mấy tháng, tại
sao không biết dưới đất có người sống?

Mã Như Long bỗng dùng ngón tay đụng nhẹ vào ngón cái của bàn tay

kia ba lần, ngưng một chút lại khẽ thêm ba lần nữa, làm đến ba bận. Sau đó
bàn tay đột nhiên rút xuống đất lại.

Trên mặt đất trống bây giờ có thêm một cái lỗ, đủ lớn cho một bàn tay

đưa lên và rút xuống. Cái lỗ này do đâu mà có? Mặt đất chung quanh đây
đều liền lạc, không nứt nẻ chỗ nào, tự dưng không thể nào có một cái lỗ
hiện ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.